Chương 9

Trần thẩm vừa nghe thế thì trong lòng sốt ruột, nói không lựa lời: “Nhị thiếu gia, tại sao ngài có thể nói như vậy với em trai của ngài chứ?”

Nghe Trần Thẩm nói, Tang Ải không thèm che giấu tiếng cười nhạo, Tang Ải cũng chừa chút mặt mũi cho Tang Ninh, không dùng sức lực lớn chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn ra khỏi tay Tang Ninh.

“Tôi thật không nhớ rằng mình có một em trai như vậy.”

Trần thẩm: “Nhị thiếu gia, ngài nghĩ như thế nào có thể nói như thế! Tiểu Ninh thiếu gia sẽ thương tâm.”

Trần Thẩm là người làm ở cạnh Tang phu nhân cũng đã 20 năm, trước kia Tang Ải còn chưa bị buộc phải phản nghịch thì vẫn luôn rất dè dặt trước mặt Trần Thẩm.

Nhưng sau khi hắn và Tang phu nhân cãi nhau kịch liệt, hắn không muốn chừa mặt mũi chi Tang phu nhân nên cũng không cần thiết phải chừa mặt mũi cho người này.

“So với việc đứng ở đây chỉ trích tôi còn không bằng ôm bảo bối cục cưng của phu nhân nhà thím đi kiểm tra đi, lỡ như để lại bệnh gì đó thì phu nhân nhà thím chắc chắn sẽ đau lòng chết đó.”

Tang Ninh nghe vậy thì chỉ muốn che cái miệng xấu của Trần Thẩm.

Trần thẩm nói như vậy, Tang Ải sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, qua việc này Tang Ải dù không muốn chọn Tang Miên thì cũng sẽ chọn.

Tang Ninh đang muốn tìm cách thoát khỏi tình hình này thì Trần Thẩm lại nghe theo Tang Ải nói, lo lắng vết thương trên trán hắn nên Trần Thẩm che đầu hắn lại, không màng ý nguyện của hắn mà ôm hắn đi xuống dưới lầu.

Trần Thẩm trước khi đi, còn thị uy với Tang Ải một câu nói ——

“Nhị thiếu gia, lời nói vừa rồi của ngài, tôi sẽ thuật lại từ đầu chí cuối cho phu nhân nghe.”

Người đại diện đứng đây xem toàn bộ trò khôi hài cũng không có ra tiếng, thấy Trần thẩm đã đi xa, hắn mới lúng ta lúng túng mở miệng: “Cái thím này vẫn cứ thích nói những lời này ghê.”

Số lần mà người đại diện tới Tang gia nhà cũ cũng không nhiều lắm, chỉ có vài lần còn là ở hai năm trước. Thời điểm lúc đó, Trần thẩm cũng nói với Tang Ải như vậy, hai năm không thấy, hắn lại nghe được câu nói giống nhau như đúc.

Tang Ải cười xuy nói: “Con chó trung thành nhất của mẹ tôi, cậu còn trông cậy vào thím ấy có thể thốt ra câu xuôi tai gì khác à?”

“Ây không đúng, cậu đừng quên mục đích chúng ta tới nơi này, cậu đã nói trong hôm nay sẽ cho tôi một cái đáp án đấy.”

Bị ngắt lời, người đại diện nhớ tới trọng điểm, hắn nhìn hành lang đã không có một bóng người, lại nhìn về phía viên cầu nhỏ đang nằm trên sàn nhà, hắn thọc thọc cánh tay của Tang Ải, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Bé con là em ruột của cậu đúng không, cứ để bé nằm thế mãi à? Thời tiết kiểu này sẽ không khiến bé cảm lạnh đó chứ?”

Tang Ải không kiên nhẫn mà “Chặc” một tiếng, dưới đáy lòng thầm mắng câu phiền toái, hắn chậm rãi tới gần viên cầu nhỏ nằm trên mặt đất. Tang Ải ngồi xổm xuống đồng thời duỗi tay nhẹ kéo cánh tay của Tang Miên, khiến cho cơ thể nhỏ của bé xoay mặt về phía hắn.

Cuối cùng hắn cũng có thể thấy khuôn mặt Tang Miên, khác với tưởng tượng của Tang Vĩ, trên mặt Tang Miên không có nước mắt, bé con nhắm chặt hai mắt, hơi chau mày, hình như đã ngủ rồi.

Bị mắng một đốn sau đó ngã xuống đất liền lăn ra ngủ?

Đây là thao tác thần kỳ gì thế?