Nếu lúc này cha Túc quay trở lại phòng trẻ em xem xét, chắc chắn ông sẽ trông thấy dáng vẻ con non cực kỳ đoan chính ngồi trên giường trẻ em, đứa con thứ hai “khiếm khuyết bẩm sinh” của ông đang dùng một tư thế cực kỳ tiêu chuẩn để rèn thể tu luyện.
Vừa quái lạ vừa kỳ diệu.
Thời gian Túc Lê vận chuyển linh lực không quá lâu, cậu có thể xác nhận trong cơ thể mình không có tai họa ngầm nào khác.
Vì là lần đầu vận chuyển linh lực nên cậu rất cẩn thận phóng ra một sợi linh lực tới bên cửa sổ, chỉ thấy bức màn bị cậu khống chế nhẹ nhàng kéo ra hai bên một chút, lộ ra cảnh đêm đen như mực ngoài trời.
Khi vận chuyển linh lực trong cơ thể Túc Lê cảm giác hơi tắc nghẽn, cậu khẽ nhíu mày đầu ngón tay ngưng tụ lực lượng tiếp tục lặp lại việc khống chế mức độ linh lực một hồi, chợt phía sau lưng cậu vang lên một tiếng động nhỏ, linh lực chưa kịp thu hồi bị cậu lỡ tay thả ra ngoài cửa sổ trong lúc giật mình.
“...”
Túc Lê bị hoảng sợ, cậu nghiêng đầu nhìn em trai ngủ say trở mình, lại còn phát ra vài tiếng “lộc cộc” quái dị. Cảm giác lén vận chuyển linh lực sau lưng người khác không quá thoải mái, nhỡ đâu hành vi quái lạ của cậu khiến người nhà nghi ngờ thì không hay.
Cậu hơi nghiêng đầu nhìn em trai ngủ say như heo, chợt cảm thấy thằng em này lúc ngủ phát ra tiếng động hơi bị lớn rồi đấy. Nhân tộc bình thường lúc ngủ cũng ồn ào như vậy sao?
Sau khi xác nhận em trai đã ngủ say, Túc Lê tiếp tục xem xét tình huống trong cơ thể mình, cậu cực kỳ cẩn thận bắt đầu vận chuyển linh lực, chút yêu lực bị cậu lỡ tay thả ra ngoài khi nãy dường như đã biết mất tăm trong màn đêm u tối.
Trận gió ngoài nhà trong lúc không để ý trở nên ngày càng lớn mạnh hơn, cha Túc đứng trong phòng khách gọi điện thoại thấy thế kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa khéo trông thấy Túc Úc bày trận xong trở về, ông lên tiếng hỏi: “Trận pháp bên ngoài không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề, con ra ngoài nhìn một chút, còn tưởng đâu tên Phong yêu kia đã độ kiếp thành công, nhưng xem tình hình này chắc là lại thất bại nữa rồi.” Túc Úc duỗi người: “Cha nói xem gã thất bại bao nhiêu lần rồi, sao còn không chịu từ bỏ nữa?”
Từ lúc anh có ký ức đã nghe tiểu yêu sống gần đây than thở chuyện Phong yêu độ kiếp, không ngờ người anh em này thất bại nhiều lần như thế vẫn còn chưa chịu từ bỏ.
“Con còn nhỏ nên không hiểu, cơ hội để Phong yêu bọn họ độ kiếp rất khó có được, nói nữa thì người có thể độ kiếp nhiều như gã cũng là dị loại rồi, không chừng gã có cơ duyên của riêng thì sao.” Cha Túc lấy một xấp bài tập từ trong ba lô ra, hôm nay ông còn chưa chữa bài cho học sinh nữa: “Nửa đêm con học bài nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn em trai con.”
“Con biết rồi.” Túc Úc liếc mắt nhìn phòng trẻ em một cái rồi thuận tay bày một chú cách âm lên cửa phòng mình.
…
Trong phòng, Túc Lê đang luyện tập, cậu điều khiển linh lực mở cửa sổ, gió lạnh ngoài phòng thổi vào.
Thời gian vận chuyển một chu thiên* cũng đủ cho cậu làm rõ tình huống lúc này.
*Hiểu nôm na là nó gần giống như chu kỳ, một vòng á.
Thế giới này tồn tại linh lực, nhưng cơ thể cậu lại cực kỳ kém, không thể cảm ứng với linh lực của thế giới bên ngoài, cũng không thể tu luyện bằng cách cảm ứng linh khí đất trời. Đây là vấn đề thể chất, điểm tệ là cậu không thể tu luyện bằng cách cảm ứng linh lực bên ngoài, nhưng đối với cậu mà nói đó cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Thần hồn của cậu rất đặc biệt, có thể tăng tu vi bằng cách tu luyện tự thân, tuy nhiên bước dẫn linh nhập thể sẽ tương đối mất thời gian một chút.
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ bị linh lực đẩy ra một chút bỗng nhiên nghĩ tới, cậu không cảm ứng được linh lực bên ngoài, vậy nếu cậu cẩn thận khống chế linh lực có phải bên ngoài cũng sẽ không nhận biết được cậu đang sử dụng linh lực…