Chương 9

Túc Lê tùy ý để cha ôm mình đi ngắm cảnh tượng hiếm thấy phía chân trời, lốc xoáy linh lực thay đổi trong nháy mắt, ngay trung tâm lốc xoáy hiện lên ánh sáng đỏ, ánh mắt cậu khẽ động lẩm bẩm tự nói: “Xem ra sắp thất bại rồi.”

Lốc xoáy tan, linh lực tan, đã định sẵn là thất bại.

“Bé con nói gì thế?” Cha Túc đang bận suy nghĩ tâm tình của con mình thế nào thì chợt nghe được tiếng nói nho nhỏ, lúc này ông mới chú ý tới hình như bé con lại nói chuyện nữa rồi!

Túc Lê hồi thần, cậu làm lơ trước sự kích động của cha Túc, lòng cậu đang lộn xộn. Cậu cần phải sắp xếp tình huống bây giờ lại một lần nữa.

Lôi kiếp giờ chỉ còn mặt ngoài, lát nữa thôi những hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời sẽ biến mất. Nhưng cậu không ngờ gần nơi này lại còn có yêu quái đang độ kiếp, xem ra cậu phải tìm cơ hội ra ngoài xem tình huống mới được. Đương nhiên điều này phải giấu người nhà bây giờ, cậu chú ý thấy cha mình chẳng hề quan tâm đến hiện tượng kỳ lạ phía chân trời mà chỉ chăm chăm lo mưa lo gió, xem ra ông thật sự chỉ là người thường...

Cha Túc không nghe được tiếng con non trả lời, tưởng con non muốn nhìn kỹ hơn nữa: "Bé con muốn nhìn sao? Vậy cha mở cửa sổ lớn chút nhé." Ông duỗi tay đẩy cửa sổ ra ngoài thêm chút nữa.

Mà lúc này cậu dùng bàn tay nhỏ trắng nõn gãi gãi cánh tay ông, ông nhận thấy có một lực kéo nhè nhẹ nên cúi đầu nhìn con nhỏ cụp mắt không nói gì, dường như con non nhà ông đang ngăn ông mở cửa sổ.

"Không nhìn." Giọng nói non nớt vang lên.

Bé con vậy mà biết kéo tay ông rồi!(′⊙w⊙)

"Cha không sợ gió, nếu bé con thích xem cha sẽ mở cửa cho con xem."

Cha Túc vừa vui vẻ vừa đau lòng, nhưng nghĩ tới bé con đã đáp lại mình, lập tức ước gì có thể thỏa mãn hết tất cả nguyện vọng của con non.

Mà con non chỉ lắc lắc đầu, cha Túc đành phải tiếc nuối mà khép cửa sổ lại rồi bế con non rời đi, vừa đi ông vừa nói chuyện giống như muốn chọc cho con non nói thêm ít câu nữa.

Lôi kiếp vẫn có hơi nguy hiểm, gió cũng hơi lớn, cơ thể Nhân tộc yếu ớt nhỡ đâu bị dư uy ảnh hưởng đến thì không hay. Túc Lê đặt tay lên vai cha, khóe mắt liếc đến lôi kiếp thay đổi rõ rệt bên cửa sổ, nếu có cơ hội cậu vẫn muốn đến xem yêu quái đang độ kiếp kia.

Còn những chuyện khác, Túc Lê nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của cha mình, cậu biết cơ thể cậu không tốt nhưng phản ứng của cha cậu hình như hơi quá rồi…



Đêm khuya, Túc Lê nhắm hai mắt lắng nghe tiếng động rất nhỏ nơi mép giường trẻ em.

“Em đừng gấp, quay phim xong rồi hẵng về.” Cha Túc đứng bên cửa sổ gọi điện thoại: “Bé con biết kêu cha rồi, nhưng hình như thằng bé không thích nói chuyện lắm. Anh đã hỏi bác sĩ, bác ấy nói cái này phải điều trị từ từ không thể gấp gáp được.”

Ông nhỏ giọng nói chuyện với người bên kia điện thoại, thấy con nhỏ ngủ say thì mới yên tâm ra ngoài.

Tiếng nói của cha từ từ đi xa, trong phòng dần im lặng lại, lúc này Túc Lê mới mở bừng mắt, ánh sáng vàng cam trên đỉnh đầu không quá chói. Rèm cửa đóng kín, tiếng gió gào thét dường như bị rèm cửa ngăn cách bên ngoài, không hề nghe chút tiếng động nào.

Tiếng ngáy ngủ của con non phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, ánh đèn màu cam hơi lóe sáng.

Vị trí gần cửa sổ trên chiếc giường trẻ em, một đứa bé xinh đẹp đáng yêu đang ngồi xếp bằng, cậu hơi híp mắt tay bấm một phù ấn kỳ quái. Xung quanh cậu không có gì thay đổi, nhưng ánh đèn vàng cam lại hoàn toàn bị ngăn cách với chỗ cậu ngồi, như thể quanh người cậu bao vây một lá chắn mà người thường không thể thấy được.