Chương 11

Không đúng, phải nói là thật ra ngay lúc này khi cậu sử dụng linh lực, bên ngoài đã hoàn toàn không chú ý tới cậu rồi.

Cứ như thể cậu bị phân cách hoàn toàn với linh lực của thế giới bên ngoài, hai bên không hề liên quan nhau.

Điều này thật sự là vấn đề thể chất sao? Hay là lúc cậu chuyển sinh đã xảy ra sai lầm gì đó rồi?

Đột nhiên, một cơn gió lớn thổi qua, thổi đến nổi cậu không giữ vững được thân thể mà ngã vào lan can giường trẻ em, sự va đập làm cánh tay cậu đau âm ỉ.

Túc Lê chợt ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy một cái bóng đen nhảy qua cửa sổ vào phòng, đứng trước mặt cậu.

Người nọ mặt một bộ trang phục màu đen, gương mặt kiên nghị, biểu cảm lạnh lùng. Dưới mái tóc đen lộ ra đôi tai nhọn hoàn toàn khác với Nhân tộc bình thường, đôi cánh được tạo ra bởi phong linh dần tan theo gió. Gã cứ thế đứng trang nghiêm, ánh mắt nhuốm gió lạnh, giống hệt một thợ săn giấu mình trong đêm đen.

Túc Lê chợt thu hồi linh lực trên tay, cảnh giác mà nhìn người đàn ông bỗng dưng đột nhập.

Phong yêu hơi định thần lại, mảnh vỡ trên tay gã vẫn nóng ran kéo theo gã đi lên trước vài bước. Gã nhìn theo hướng thần lực, chỉ thấy một bé con trắng nõn đáng yêu đang ngồi trên giường trẻ em cách đó không xa.

Phong yêu nao nao hơi nghi ngờ mà nhìn nhìn mảnh vỡ trên tay, gã phát hiện ánh sáng đỏ trên mảnh vỡ đã biến mất hoàn toàn.

⊙_⊙ Con non?

Gã đi nhầm chỗ à?

Phong yêu đánh giá căn phòng trang trí cho trẻ con này, tiếng gió xung quanh đã bị gã dùng linh lực áp chế im bặt, căn phòng yên yên tĩnh tĩnh chỉ còn tiếng con non hít thở trên giường trẻ em. Đây là địa bàn của nhà họ Túc, gã mạo hiểm tránh thoát trận pháp của nhà họ mà đột nhập vào, may mà hôm nay có nhiều tiểu yêu tụ tập bên ngoài, yêu khí hỗn tạp, gã mới có thể lẩn tránh được tai mắt của Túc Thanh Phong mà lẻn vào.

Mảnh vỡ có chứa thần lực là bí mật xưa nay của gã, hôm nay mảnh vỡ xuất hiện phản ứng lạ thường điều này rõ ràng nói cho Phong yêu biết, cảnh giới trì trệ bao năm qua của gã lại có hy vọng rồi! Hoặc có thể nói gã đã chờ được cơ duyên ở núi Tức Linh này rồi!

Nhưng khi gã hao công tốn sức lẻn vào nhà họ Túc, đi vào nơi mà mảnh vỡ chỉ hướng lại chỉ thấy hai con non nhà họ Túc. Một đứa ngủ ngáy khò khò, một đứa khác hình như bị gã dọa sợ thiếu điều muốn teo bugi luôn rồi.

Phong yêu xác nhận lại nhiều lần, vừa rồi khi lẻn vào nhà họ Túc dường như mảnh vỡ đã nhận được chỉ dẫn từ yêu lực mỏng manh nào đó, thế nên gã mới đến được căn phòng này. Nhưng mà trong căn phòng lại hoàn toàn không có cơ duyên mà gã muốn, chỉ có hai con non nhỏ yếu… Gã kìm lòng không đặng mà liếc nhìn nhóc yêu quái ở gần mình nhất, chợt gã kinh ngạc phát hiện điều không thích hợp.

Nhóc yêu quái này thế mà lại không khóc.

Phong yêu sống ở núi Tức Linh nhiều năm từng gặp qua không ít con non, nhưng gã trời sinh phong linh tràn đầy, mấy nhóc yêu quái đó không chịu nổi uy áp trên người gã, mỗi lần nhìn thấy gã đều sẽ gào khóc gần như muốn bể nhà. Lần này gã lẻn vào tuy đã cố tình che bớt uy áp nhưng đứa bé này đã tận mắt chứng kiến gã leo tường vào, vậy mà lại chẳng có chút phản ứng nào…

“Con non nhà họ Túc… Đây chẳng lẽ là đứa bé khiếm khuyết bẩm sinh kia sao?”

Phong yêu hơi nhíu mày nhìn con non này, khi đối diện đôi mắt trong suốt sạch sẽ của cậu, trong lòng gã lại xuất hiện cảm giác quái dị.

Trong phòng ngoại trừ hai con non ra không còn thứ gì khác, mảnh vỡ đã cất công chỉ dẫn gã đi từ ngọn núi rất xa kia tới đây thì không lý nào lại xảy ra vấn đề được. Muốn nói trong căn phòng này có gì đặc biệt vậy chỉ có hai con non nhà họ Túc thôi.