Chương 5

Quả nhiên, người đàn ông thấy Túc Túc nở nụ cười, biểu cảm trên mặt cũng trở nên dịu dàng, đưa tay vuốt ve hai má hồng hồng của cậu: "Sao chỗ này lại đỏ như vậy?"

Túc Túc có làn da trắng nõn, lại thích sạch sẽ, rõ ràng không giống với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện mà càng giống như đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường.

Túc Túc lắc đầu, ngón tay nắm lấy đôi tay buông thõng bên cạnh, mỉm cười nói: "Nóng ạ."

Tiểu Lang đứng chỗ cách đó vài bước ngưỡng mộ nhìn Túc Túc được dắt tay đi.

Dường như Túc Túc luôn như vậy, có thể dễ dàng giành được sự yêu thích của những người lớn xung quanh.

"Tiểu Từ, cậu mang hết đồ chơi và đồ ăn vặt trong xe chuyển vào kia đi."

Người đàn ông dắt Túc Túc đến bên cạnh xe, nói với tài xế ngồi ở ghế lái, sau đó dẫn Túc Túc ngồi ở hàng ghế sau.

Túc Túc từng ngồi trên một chiếc xe như vậy, cậu nhớ rõ đó là vào ngày mẹ đưa cậu đến cô nhi viện.

Nhìn thấy đồ chơi và đồ ăn vặt, đám trẻ trong cô nhi viện chạy ra như ong vỡ tổ.

Không biết người đàn ông lấy từ đâu ra một viên kẹo có bao bì màu hồng nhạt đặt vào lòng bàn tay Túc Túc, đây vốn là kẹo định dùng để dỗ Túc Túc nếu cậu khóc lóc ầm ĩ.

Nhưng Túc Túc lại không khóc lóc gì cả.

Cậu ngoan ngoãn cụp mắt, cầm kẹo trong lòng bàn tay, không bóc ra mà nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú ạ."

Người đàn ông hỏi: "Sao con không ăn? Chú bóc ra giúp con nhé."

Túc Túc lắc đầu, ngẩng đầu nghiêm túc nói:

"Nơi chú dẫn con đi còn có các bạn nhỏ khác nữa, ngộ nhớ không đủ ăn thì làm sao bây giờ."

Mỗi lần cô nhi viện phát đồ ăn vặt, Túc Túc hay có thói quen để dành đồ ăn vặt đến cuối cùng, bởi vì vẫn có nhiều đứa trẻ không đủ ăn hơn cậu.

Nghe vậy, người đàn ông sửng sốt rõ rệt.

Anh ta không kìm được lấy tay xoa đầu Túc Túc, nhẹ giọng nói: "Không đâu, con cứ ăn đi."

Cuối cùng, Túc Túc vẫn không ăn luôn viên kẹo đường kia.

Chiếc xe con xuyên qua tuyến đường chính ở khu phố cũ, bầu trời mưa dầm liên miên, kiến trúc xưa cũ không ngừng lùi về sau trong tầm mắt của Túc Túc. Con đường bằng phẳng khác hẳn với con đường gồ ghề hễ trời mưa một cái là lại xuất hiện rất nhiều vũng nước nhỏ trước cửa cô nhi viện, ô tô đang chạy thậm chí khiến Túc Túc cảm thấy không phải cậu đang đi dần dần về phía trước mà dường như kiến trúc và hoa cỏ cây cối ven đường đang chạy về phía sau.

Từ khu phố cũ đến nội thành mất gần hai giờ lái xe, Túc Túc giống như một con rối chất lượng kém xinh đẹp, ngồi yên ở chỗ của mình không nói một lời nào.