Chương 4

Ông Viện trưởng kinh ngạc nhìn cậu: "Túc Túc cháu…"

——

Không biết Túc Túc từng trải qua những gì mà tính cách vô cùng ngoan ngoãn, mỗi nhân viên làm việc trong cô nhi viện đều rất thích cậu.

Nhưng cậu lại không được chào đón trong đám trẻ.

Bởi vì những đứa trẻ ở nơi này không có ba mẹ, thiếu thốn tình cảm, Túc Túc là đứa trẻ nhận được nhiều sự chú ý nhất, bọn nhỏ không thích cậu cũng không có gì đáng trách.

Ngày hôm sau, Túc Túc đã sớm thu dọn xong quần áo của mình, lưng đeo một cái ba lô nhỏ, ngồi xổm ở cửa lớn.

Đột nhiên, một viên đá nhỏ đập lên người Túc Túc, cơn đau đớn làm cho cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau.

Hai mắt Tiểu Lang đỏ hoe, dùng một viên đá đập vào mặt của Túc Túc: "Vì sao cậu lại muốn cướp ba mẹ của tôi!"

Người nhận nuôi Tiểu Lang vẫn chưa tới đón cậu bé là bởi vì ông Viện trưởng đã biết bọn họ chuyên ngược đãi trẻ em, cho nên từ chối việc nhận nuôi.

Nhưng Tiểu Lang không biết nguyên nhân, cậu bé chỉ biết mình không được ba mẹ mới đón đi, người được đón đi lập tức biến thành Túc Túc.

Túc Túc bị đánh phải quay đầu đi, hai má đau rát. Cậu mím cái miệng nhỏ nhắn, nhặt hòn đá lên, Tiểu Lang tưởng rằng cậu muốn đánh mình, hoảng sợ lấy tay che hai má, nhưng Túc Túc lại quay đầu ném hòn đá vào trong bồn hoa.

"Đừng vứt đá lung tung, có thể sẽ hại bọn họ bị vấp ngã."

Trong cô nhi viện còn có rất nhiều đứa trẻ khác nhỏ hơn bọn cậu, đi đường cứ hay bị ngã, rất dễ bị ngã, mỗi lần Túc Túc đều nhặt sạch những hòn đá trên mặt đất. Sau này, cậu tạm thời phải rời khỏi cô nhi viện, không biết còn ai giúp bọn chúng nhặt đá lên không.

Túc Túc lấy tay xoa xoa chỗ bị đánh, giải thích: "Tớ không cướp ba mẹ của cậu, là bọn họ không đủ tư cách để được làm ba mẹ."

"Nói bậy! Nhất định là cậu…"

Một chiếc xe con màu đen dừng lại ở cửa cô nhi viện, Tiểu Lang lập tức dừng giọng lại, ánh mắt sáng lên, chờ mong nhìn về phía chiếc xe.

Tất cả những bạn nhỏ khác trong cô nhi viện nghe thấy tiếng đều ló ra ngoài cửa sổ, vừa tò mò vừa chờ mong nhìn về phía cửa.

Bọn họ cũng giống như Túc Túc, hi vọng có một chiếc xe đến chỉ vì mình biết bao.

Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da mở cửa xe đi về phía Túc Túc, cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt cậu.

Túc Túc biết bọn họ thích đứa trẻ biết cười, vì vậy cậu ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười vui mừng. Đây là vẻ mặt mà cậu từng biểu hiện ra vô số lần mỗi khi tưởng tượng đến giây phút mẹ tới đón cậu.