Chương 6

"Tới rồi." Chiếc xe con dừng lại trước một tòa kiến trúc trông giống như lâu đài trong truyện cổ tích, chú lạ mặt bên cạnh khẽ nói với cậu.

Túc Túc nắm chặt bàn tay, cơ thể căng thẳng, ánh mắt hoang mang lo sợ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nói cho cùng thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, một mình đi đến một nơi xa lạ đương nhiên sẽ sinh ra cảm giác bất an và sợ hãi mãnh liệt, nhưng Túc Túc không thể chùn bước, chỉ khi cậu đi tới nơi này, nhà ở cô nhi viện của cậu mới có thể tiếp tục tồn tại.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn chỗ Túc Túc ngồi, đáy lòng không khỏi xuất hiện vài phần đau lòng.

"Không có chuyện gì đâu, đừng sợ." Người đàn ông xuống xe trước, bế Túc Túc xuống.

"Cảm ơn chú." Túc Túc nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Tòa nhà trước mắt giống như lâu đài của vương tử trong những câu chuyện cổ tích thiếu nhi, tường ngoài sơn màu vàng, tầng gác cao chót vót, cây cối sum suê, hoa tươi kiều diễm, đèn đường ở hai bên đường sáng ngời, Túc Túc túm chặt cái ba lô, đột nhiên nhớ tới trong quyển truyện thiếu nhi kia, có một chú mèo nhỏ bẩn thỉu đi ngang qua trước cửa tòa lâu đài, cậu cảm thấy bản thân bây giờ rất giống con mèo nhỏ đó.

"Đi thôi, chú dẫn con vào."

Túc Túc cầm tay chú, tay kia thì vói vào trong túi áo, nắm viên kẹo đường mà chú đưa cho cậu trong lòng bàn tay, không biết những bạn nhỏ khác có bằng lòng kết bạn với cậu hay không.

Túc Túc vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Các bạn nhỏ bằng tuổi cậu ở cô nhi viện đều không thích cậu, cảm thấy cậu sẽ cướp đồ của bọn họ, Túc Túc lo rằng những bạn nhỏ ở đây cũng giống như bọn họ, không thích cậu, ghét bỏ cậu.

Người đàn ông dắt Túc Túc đi vào cửa lớn của tòa lâu đài, hương hoa tràn ngập trong không khí.

Đến trước trung tâm của tòa nhà, một nhân viên công tác đi đến trước mặt hai người, cúi đầu liếc nhìn Túc Túc một cái.

Lúc nào Túc Túc cũng ghi nhớ trong đầu một đứa trẻ hay cười mới có thể được yêu thích, bèn lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào.

"Em chào chị."

Vẻ mặt của người phụ nữ lạnh nhạt, khẽ gật đầu với cậu, sau đó nói với người đàn ông: "Tên cậu bé là gì?"

Người đàn ông nói: "Túc Túc."

Người phụ nữ hỏi: "Túc nào?"

"Túc trong trú túc."

Người phụ nữ gật đầu: "Được, những người khác đều đã đến đông đủ rồi, dẫn cậu bé vào đi."

Túc Túc không bị sự lạnh nhạt của người phụ nữ dọa sợ. Lúc cậu và cô ấy chia tay nhau, cậu còn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với cô ấy: "Hẹn gặp lại chị nhé."