Chương 3

Sắc mặt ông Viện trưởng trắng bệch: "Đừng nói nữa, tôi sẽ không đồng ý."

"Viện trưởng! Chuyện này đối với đứa trẻ hay cô nhi viện đều là chuyện tốt! Bên phía tổ chương trình sẽ trả cho ngài ít nhất năm trăm vạn mỗi năm, cũng sẽ cung cấp cho đứa trẻ được lựa chọn cơ hội đến trường, tổ chương trình chỉ ghi chép lại quá trình trưởng thành của bọn họ, sẽ không can thiệp vào lựa chọn cùa bọn chúng."

Ông Viện trưởng vẫn cố chấp lắc đầu: "Các cậu chọn nhiều đứa trẻ con nhà có tiền như vậy, vì sao lại muốn cho một đứa trẻ mồ côi xen lẫn vào trong đó? Để chúng biết được khoảng cách chênh lệch của thế giới? Để cho chúng biết số phận bất công? Để cho chúng biết những thứ mà cả đời chúng cũng không thể có được, những người khác lại sinh ra đã có? Cậu không biết điều đó rất tàn nhẫn đối với một đứa trẻ sao?"

Người đàn ông lạ mặt kia là nhân viên công tác của tổ chương trình [Nhật kí trưởng thành], bọn họ lựa chọn mười đứa trẻ trên khắp cả nước để ghi hình một chương trình tạp kĩ dài kì, ghi chép lại hoàn cảnh sống của những đứa trẻ khác nhau cho đến khi tất cả bọn họ trưởng thành mới thôi.

Trước mắt, chín người khác đều đã kí kết hợp đồng với điều kiện được ba mẹ đồng ý và đứa trẻ cũng không từ chối, bây giờ chỉ còn thiếu một người cuối cùng, tổ chương trình hi vọng sẽ lựa chọn một đứa trẻ sinh sống ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội.

Người đàn ông tận tình khuyên bảo: "Ông Viện trưởng, tôi hiểu được sự lo lắng của ông, nhưng chuyện này không phải cũng là một cơ hội tốt đối với đứa trẻ sao? Có thể mở mang tầm hiểu biết của trẻ, cho trẻ được thấy thế giới rực rỡ muôn màu, cũng có thể giúp cô nhi viện tiếp tục phát triển thuận lợi, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"

Vẻ mặt ông Viện trưởng bình tĩnh, hồi lâu không nói gì.

Túc Túc không thể nghe hiểu hết toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng cũng hiểu được đại khái rằng Tiểu Lang không thể được nhận nuôi, cô nhi viện không nhận được quyên góp, ông Viện trưởng không có tiền, nhưng chỉ cần được chọn, chú lạ mặt kia sẽ cho cô nhi viện một số tiền lớn.

Bàn tay nhỏ bé của Túc Túc nắm lại, cậu vẫn chưa đợi được mẹ, cô nhi viện cũng có rất nhiều bạn nhỏ không tìm được ba mẹ mới như cậu. Cô nhi viện cần tiền, tất cả ăn uống may mặc của bọn họ đều cần tiền.

Cửa lớn của văn phòng Viện trưởng đột nhiên bị đẩy ra, một cậu bé với thân hình nhỏ gầy xuất hiện ở cửa.

"Ông ơi, ông để cháu đi đi." Túc Túc cố lấy dũng khí, nói. Cậu không biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì, chỉ muốn bảo vệ nhà của mình, cũng là nhà của những bạn nhỏ khác.