Ông Viện trưởng cười nói: "Trong khoảng thời gian này cháu không thể về nhà, ông muốn đến thăm cháu."
Túc Túc sợ ông lo lắng, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Ông yên tâm, cháu chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, cũng sẽ quan tâm đến các bạn nhỏ khác, có thời gian cháu sẽ trở về gặp mọi người!"
Túc Túc kéo tay áo ông, ý bảo ông ấy cúi đầu xuống, nói: "Ông ơi, nếu mẹ cháu trở về mà không thấy cháu ở cô nhi viện thì ông nói với bà ấy rằng cháu sẽ nhanh chóng trở về giúp cháu nhé."
Hốc mắt ông Viện trưởng đỏ ửng lên, năm nay Túc Túc mới bốn tuổi, vừa là đứa trẻ hiểu chuyện nhất trong cô nhi viện nhưng đồng thời cũng là đứa trẻ không hiểu chuyện nhất ở cô nhi viện.
Cậu hiểu chuyện đến mức sẵn sàng giúp đỡ, săn sóc những đứa trẻ khác, không để cho người lớn phải phiền lòng thêm, nhưng cậu cũng không hiểu chuyện, những đứa trẻ khác ở cô nhi viện đều biết bản thân đã bị ba mẹ bỏ rơi, chỉ có một mình cậu ngây ngốc chờ mẹ về đón cậu.
Hoàn cảnh của cô nhi viện Hòe An quả thực không tốt lắm. Ông ấy đã lớn tuổi, đi lại cũng không tiện, không thể không mời mấy bảo mẫu đến chăm sóc cho bọn chúng, số tiền còn lại cũng không gắng gượng được mấy tháng, Túc Túc đã chủ động tham gia chương trình để giải quyết nhu cầu cấp bách, nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, để một đứa trẻ nhận thức được sự chênh lệch về khoảng cách trong thế giới này từ khi còn rất nhỏ không khỏi quá tàn nhẫn với cậu.
Túc Túc nhận thấy hốc mắt của ông Viện trưởng ươn ướt, hai má dán lên ống quần của ông, thân mật cọ cọ, cười nói: "Ông ơi, Túc Túc rất thích nơi này, cũng thích các bạn nhỏ ở đây."
Ông Viện trưởng sao lại không biết cậu đang an ủi mình, bất đắc dĩ nở nụ cười, nói đùa: "Vậy Túc Túc thích bạn nhỏ nào nhất?"
Nếu đứa trẻ như Túc Túc được sinh ra trong một gia đình bình thường thì chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.
Bạn nhỏ cậu thích nhất sao?
Không biết vì sao, Túc Túc có hơi xấu hổ, vùi đầu vào đầu gối của ông Viện trưởng, chui vào trong giống như chú đà điểu.
[A a a không chịu nổi nữa, Túc Túc đáng yêu ơi em thích cái bao tải màu gì?]
[Tôi cảnh cáo người phía trên không được đánh chủ ý lên Túc Túc, trừ phi cậu sẵn lòng bắt cậu bé cho tôi chơi hai ngày.]
[Thích Túc Túc quá hu hu!]
[Túc Túc là thiên sứ nhỏ đúng không? Còn biết an ủi ông nữa!]
[Túc Túc đến ôm tôi đi hu hu hu!]
Túc Túc không biết trả lời ông Viện trưởng thế nào, lặng lẽ nghiêng đầu, thoáng nhìn về phía chong chóng nhỏ xinh đẹp.
Các bạn nhỏ khác đứng ríu ra ríu rít nói gì đó bên cạnh ba mẹ, ba mẹ cũng kiên nhẫn lắng nghe. Không biết Thi Tử Minh nói cái gì mà bị mẹ Thi quở trách cốc trán cậu ta một cái, mặc dù vậy nhưng bầu không khí vẫn vui mừng ấm áp như cũ.