Chương 19

Túc Túc nhìn về phía Tư Tịnh theo bản năng, vẻ mặt của anh không giống với những người khác, không vì sự xuất hiện của người phụ nữ xinh đẹp kia mà trở nên vui vẻ hơn, chỉ chậm rãi cất bước đi về phía người phụ nữ xinh đẹp.

Thậm chí, Túc Túc còn cảm thấy bước chân của anh thong thả hơn lúc đi phía sau mình.

"Túc Túc, cháu xem đó là ai kìa?" Bà cụ dắt tay Túc Túc, cúi người xuống, chỉ về phía trước lệch chỗ cậu đứng.

Túc Túc nghi hoặc nhìn lại, một ông cụ chống gậy khập khiễng đi đến từ phía sau đám người.

Ánh mắt Túc Túc loáng cái sáng lên, nhưng không trực tiếp buông tay bà cụ ra.

"Bà ơi…" Trong giọng nói của Túc Túc không đè nén được sự kích động.

Bà cụ chủ động buông tay cậu ra, cười nói: "Đi đi!"

Đôi mắt sáng ngời của Túc Túc cong cong, không hề lưỡng lự chạy về phía ông cụ.

"Ông Viện trưởng!!"

Ngày hôm qua, sau khi Túc Túc đề xuất muốn tham gia chương trình, ông Viện trưởng còn nổi giận với cậu, đến tận trước khi cậu đi cũng không thấy ông ấy ra nhìn một lần.

Lúc này, được nhìn thấy gương mặt quen thuộc ở một nơi xa lạ, Túc Túc giống như một chú cún con vẫy đuôi vui mừng, hoạt bát chạy về phía ông Viện trưởng. Cậu lướt qua bên cạnh chong chóng nhỏ xinh đẹp trên đường, thậm chí còn không cẩn thận đυ.ng phải anh.

Tư Tịnh bị đυ.ng trúng bước chân lảo đảo, giương mắt nhìn về phía cậu.

Túc Túc vừa chạy về phía trước vừa quay đầu lại mỉm cười xin lỗi: "Rất xin lỗi cậu."

Tư Tịnh nhìn chằm chằm cậu một giây, thản nhiên dời tầm mắt, tiếp tục đi về phía người phụ nữ váy đen.

"Tiểu Tịnh." Người phụ nữ không thân mật kéo anh đến bên cạnh như những ba mẹ khác, hai người đứng cách nhau vài bước chân, một người cụp mắt, một người ngước mắt nhìn nhau chăm chú.

Túc Túc đã gặp qua rất nhiều người khác cũng như vậy. Cậu nhạy bén nhận thấy được có lẽ quan hệ của cô xinh đẹp và chong chóng nhỏ xinh đẹp cũng không mấy thân mật, thậm chí còn không thể nói là thân mật, ngược lại vô cùng hờ hững, còn xa lạ hơn cả những bạn nhỏ trong cô nhi viện lần đầu tiên gặp ba mẹ mới của nó.

"Ông ơi!" Túc Túc bổ nhào vào lòng ông Viện trưởng, ánh mắt lại chú ý đến chong chóng nhỏ xinh đẹp và người phụ nữ xinh đẹp kia.

Ông Viện trưởng đau lòng xoa đầu cậu, tưởng rằng cậu hâm mộ khác bạn nhỏ khác đều có ba mẹ, an ủi nói: "Túc Túc của chúng ta cũng có ông nội."

Túc Túc ôm lấy chân ông ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại, trông giống như một ông cụ non: "Ông ơi, chân ông không khỏe, sao đột nhiên ông lại đến đây?"

Trong giọng nói của cậu tràn ngập lo lắng xen lẫn trách cứ.