Chương 49

Chương 49

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


Bà chủ quán khó xử. Vừa nghe giải thích, bà liền nhận ra đó là khách từ sáng sớm đến, nhưng rất khó nói thẳng. Khu vực này nằm ở cuối thủ đô nên có rất nhiều tội phạm tạp nham. Cũng không ít lần binh lính hoàng gia ghé thăm, nhưng vì đây là tình huống tập trung tất cả những kẻ kỳ lạ nên bọn móc túi nhỏ nhặt và bọn lưu manh đã không bị bắt đi.

Nhưng rốt cuộc khách hàng ở tầng trên là tội phạm độc ác nào mà lại kỵ sĩ hoàng gia lại đứng ra dò hỏi? Từ lâu đài ở thủ đô đến nơi này là một khoảng cách rất xa.

Họ là kẻ gϊếŧ người sao? Tội xúc phạm hoàng gia? Nếu là tội phạm hung ác thì đáng lẽ phải đuổi ra ngoài, nhưng bà lo ngại tin đồn sẽ lan truyền. Mặc dù khách có thể thay đổi số điện thoại nhưng các nhà trọ xung quanh lại khác. Sự cạnh tranh ở thị trấn kiếm sống bằng nghề du lịch này rất khốc liệt và các nhà trọ khác sẽ sử dụng thông tin về một tên tội phạm bạo lực đã ở tại nhà trọ này bất cứ khi nào họ mời gọi khách hàng. Rõ ràng lượng khách hàng sẽ sụt giảm nếu điều đó xảy ra.

“Hừm, họ đã làm điều gì xấu sao?”

Chồng chủ quán hắng giọng hỏi.

“Vậy, cậu định lục soát toàn bộ thị trấn mà không có lý do à?”

“Nếu nói dối thì các người sẽ bị đưa đi cùng tôi, vì vậy hãy tự biết mà làm đi!!”

Hai lính canh đưa ra lời đe dọa. Bà chủ vỗ vai chồng mình hỏi phải làm sao. Đội cận vệ Hoàng gia cảm thấy nghi ngờ về cảnh tượng này và bắt đầu lục soát quán trọ. Thậm chí, họ còn mở cửa các phòng khách ở và lục soát khiến khách la hét bỏ chạy.

“Khụ, này. E hèm! Này. Khụ.”

Vợ chồng ông chủ chỉ vào căn phòng giữa trên tầng cao nhất. Một trong những người lính dẫn thêm bốn người đàn ông đang lục soát một quán trọ khác và đi lên lầu. Mười lính canh khác bao vây quán trọ. Đây là tình huống họ biến thành cáo và bỏ chạy như lúc ở quảng trường.

“Nó bị khóa rồi.”

Một người vặn tay nắm cửa nhưng nó chỉ kêu lạch cạch chứ không mở ra. Lính canh bắt đầu đập cửa.

“Đây là cận vệ Hoàng gia! Nếu ngươi bước ra và đầu hàng, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

Giọng nói của anh ta vang vọng khắp quán trọ. Vợ chồng ông chủ dậm chân nói đã nhận nhầm khách rồi.

“Fel. Tỉnh táo lại đi. Hửm? Mở mắt ra!”

Luna lắc vai Fel. Có tiếng ồn ào và tiếng bình bịch của ai đó đang chạy lên cầu thang, và có vẻ như cánh cửa sắp vỡ. Khi tiếng đập ngày càng lớn, nỗi sợ hãi của Luna cũng lớn dần.

Fel, người bị ốm từ ban ngày, không hề thuyên giảm theo thời gian mà càng trở nên nặng hơn. Luna cố gắng ra ngoài và lấy thuốc nhưng vì không biết chính xác cơn đau ở đâu và như thế nào nên dù có dùng cách nào cũng không có tác dụng. Trước hết, không có hiệu thuốc thích hợp nào gần đó. Thật khó để đi lại khi mang theo một vật nặng hơn mình. Luna đã thử mọi cách có thể nhưng tình trạng vẫn như vậy suốt đêm.

“Làm sao đây….”

Dù có làm gì đi nữa, Fel cũng không thể tỉnh táo lại được. Cô đã thử đổ nước vào miệng cậu ấy và lau mặt cậu bằng khăn ướt nhưng không hiệu quả. Mồ hôi cứ đổ xuống cơ thể như mưa. Cơn sốt ngày càng cao và toàn thân cậu ta nóng bừng. Fel thở hổn hển và liên tục gọi mẹ.

“Con người đang đuổi theo chúng ta. Tỉnh dậy đi mà. Tớ sợ lắm Fel... Thật đáng sợ, thật đáng sợ….”

Luna đánh thức Fel, người không thể tỉnh dậy, bằng giọng nói nghẹn ngào. Nếu cô nhảy qua cửa sổ từ lâu thì có thể trốn thoát một mình, nhưng cô không thể bỏ Fel đang đau ốm ở lại được.

“Ư hức… Fel….”

Luna ôm lấy Fel khi cậu cuộn tròn. Và sau đó, phần nối của cửa bị vỡ và cánh cửa mở ra cùng với một tiếng bang.

“Fel….”

Luna nhẹ nhàng thì thầm. Các cận vệ hoàng gia vây quanh họ với kiếm và giáo chĩa vào họ.

“Các ngươi đã bị bao vây. Hãy giơ tay lên đầu hàng đi!!”

Người chĩa kiếm vào cổ Luna hét lên. Cánh tay cô run rẩy khi cô giơ cả hai tay lên cao. Toàn thân cô run lên như cây dương, vì vừa sợ Fel có mệnh hệ gì, vừa sợ những người trước mặt.

“Tại sao lại như thế này?”

Một trong những người cận vệ đã đá Fel, người đang co rúm lại với đôi bốt quân sự của mình.

“Đừng làm vậy!”

Luna khóc và hét lên với giọng như xé toạc. Cô bỏ qua thanh kiếm trước mặt và ôm lấy cơ thể Fel.

“Đừng làm vậy! Tôi nói đừng làm vậy mà! Cút đi!”

Một tiếng hét đầy phẫn nộ vang vọng khắp căn phòng.

“Ngươi không tránh ra à?”

Một người đàn ông cao lớn cầm giáo nắm lấy vai Luna một cách thô bạo và kéo cô đi.

“Á!”

Luna hét lên nhưng không ai quan tâm.

“Hình như cậu ta bị đau ở đâu thì phải?”

“Tôi đoán là do chất độc tôi bôi lên cửa sổ ngày hôm qua. Hiệu quả tốt nhỉ.”

Người đàn ông cười khúc khích và giơ cây giáo lên một cách tự hào. Sự tức giận tràn ngập trong mắt Luna.

“Trói nó lại trước đã. Vì không biết khi nào sẽ thức dậy.”

Bốn lính canh trói Fel bằng dây thừng. Họ trói chân tay và quấn quanh người cậu nhiều lần. Điều đó cũng tương tự với Luna.

“Hư. ”

Luna nhìn xuống cổ tay bị trói của mình và cố nén tiếng nức nở. Fel vẫn chưa tỉnh dậy. Cậu ta cứ lẩm bẩm “Mẹ ơi, mẹ ơi”.

“Này! Ngươi đi đi.”

Một người đàn ông từ phía sau dùng mũi kiếm đâm vào Luna. Fel được bốn thanh niên khiêng đi. Luna ngập ngừng bước đi. Khách trọ ở phòng khác và chủ nhà trọ đã nhìn Luna và Fel đang bị kéo đi. Bên ngoài quán trọ còn tệ hơn nữa. Người từ các quán trọ khác kéo ra xem.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Họ đã phạm phải tội ác gì mà đến cả người trong hoàng tộc cũng đến kéo họ đi như vậy?”

“Ôi trời, đáng sợ quá!”

Dù đã nửa đêm nhưng vẫn có rất nhiều người đến xem. Nhìn họ, Luna nghĩ rằng thứ thực sự đáng sợ chính là con người các ngươi.

“Đi lên.”

Luna lên xe ngựa. Fel bị ném vào toa xe hành lý trống rỗng. Cậu ta rơi xuống với tiếng bịch.

“Fel!”

“Mẹ nó, ồn quá. Nhét gì đó vào miệng nó đi.”

Khi Luna hét lên, người đàn ông đã bịt miệng cô lại.

“Bỏ ra! Không…! Ư ưm!”

Cô thử quay đầu sang chỗ này chỗ kia nhưng chẳng ích gì. Khi lên xe, họ còn trói chân Luna. Bên trong xe, Fel một lần nữa bị trói vào sợi dây nối với bánh xe.

Luna không thể rời mắt khỏi Fel, người đang nằm bất lực như một người đã chết. Vừa nãy cậu ấy còn rêи ɾỉ, nhưng bây giờ cậu còn không thể phát ra âm thanh nào. Cậu ấy dường như đã ngất đi. Nhưng vẫn còn thở. Tuy nhiên, chỉ cần rời mắt dù chỉ một chút thôi, cô cảm giác như hơi thở đó đã ngừng lại.

Hai cận vệ lên xe chở Luna và Fel. Luna cúi đầu trong khi những người xem vẫn tiếp tục cổ vũ ngay cả khi đã lên xe ngựa. Cảm giác như thể họ đã trở thành một tội nhân. Chiếc xe không chậm trễ nữa mà khởi hành.

‘Làm sao đây. Tộc trưởng….’

Luna nhắm chặt mắt lại. Mọi thứ thật đáng sợ và ghê tởm. Cô muốn gặp tộc trưởng. Cô cũng nghĩ đến mẹ, bố và các chị em cô.

‘Là mơ. Chỉ là mơ thôi. Không thể nào như vậy được.’

Cô đã hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, tiếng lạch cạch trong xe khiến cô luôn nhận ra đây là sự thật.

Lẽ ra cô không nên chơi đùa ở thế giới con người, lẽ ra cô nên ngăn Fel lại khi cậu ấy nói sẽ đổi viên đá, và lẽ ra cô không nên đến quảng trường. Không trêu đùa với Tia. Không, lẽ ra cô không nên lên kế hoạch xuống núi với Fel trước đó.

Cô hối hận từng giây phút. Ít nhất nếu cô quay lại nửa chừng thì đã không đến mức này. Cho dù có bị tộc trưởng mắng vì không thể tìm thấy Tia thì vẫn tốt hơn là để Fel phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao có thể thoát ra được chứ?’

Cả hai đang bị đưa đi đâu? Điều gì sẽ xảy ra với Fel và chính cô? Nếu Fel bị như vậy là do bị đầu độc thì cần phải tiêm thuốc giải cho cậu ấy càng sớm càng tốt.

Trong khi Luna đang sợ hãi, chiếc xe ngựa vẫn chạy xóc nảy.

***

Xe vẫn chạy tốt mặc dù trời đã tối. Nhìn chiếc vòng đu đưa treo trên xe ngựa, Luna cầu nguyện cho một phép màu xảy ra. Cô kiểm tra tình trạng của Fel mà không mất tỉnh táo dù chỉ một giây. Ngay cả hơi thở của Fel bây giờ cũng im lặng.

“Còn cách thủ đô rất xa.”

Một trong những người cận vệ canh chừng Luna và Fel tỏ ra cáu kỉnh.

Híii.

Lúc đó, con ngựa đang chạy bỗng dừng lại. Cơ thể của Luna nghiêng về phía trước. Một người đàn ông khác cưỡi ngựa phía trước nhìn lại.

“Hay là hãy nghỉ ngơi ở ngôi làng này đi?”

“Mới đó mà? Mới qua 2 tiếng thôi mà. "Nếu bây giờ nghỉ ngơi thì khi nào đi đến lâu đài?”

“Tôi nghĩ bánh xe phía trước đã rơi ra.”

Nghe thấy tiếng bánh xe rơi xuống, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Chiếc xe chạy phía trước đã dừng lại và những cận vệ khác đang xuống xe để kiểm tra tình trạng bánh xe.

“A, cậu đã làm gì khiến bánh xe rơi ra thế?”

“Không phải tôi mà?”

“Không thể cứ gắn nó vào được à?”

“Không được. Hỏng rồi.”

“Xin lỗi. Vì đường tối nên….”

Khi một trong những người cận vệ càu nhàu, người đánh xe đã xuống xe và liên tục xin lỗi.

“Chỉ vài người sẽ ở lại đây, còn chúng tôi và bọn tội phạm sẽ rời đi trước. Bệ hạ đã ra lệnh nhanh chóng bắt chúng.”

“Tôi không thể tiếp tục chạy vì dù sao cũng đã tối rồi. Nếu đi qua ngôi làng này thì sẽ có một khu rừng.”

“Được, được. Đã thế này rồi thì nghỉ một chút rồi đi! Nếu đi một cách thiếu thận trọng rồi bị gấu bắt ăn thì sao.”

Người đàn ông có vóc dáng đẹp nhất mỉm cười. Người đàn ông cao lớn chạy tới xe ngựa phía trước, nói sẽ báo cáo với đội trưởng đội cận vệ.

Luna nuốt khan. Và với đôi mắt lấp lánh, cô nhìn xuống Fel, người có vẻ bất động như đã chết.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì hãy cho mình xin một lượt đánh giá nhé!!!