Chương 47

Chương 47

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối



“Gì?”

“Cậu đã nói thế mà. Cậu nói sẽ dùng tộc Cáo bị bắt làm mồi nhử. Không phải cậu đã nói sẽ dùng con cáo nhỏ để tiêu diệt toàn bộ tộc sao? Cậu nói rằng cậu sẽ phụ trách con cáo một thời gian để dọn sạch tộc của nó. Nhưng giờ cậu lại nói đã cho kết thúc việc tìm kiếm? Sau này cậu không còn cần nó nữa mà.”

Shailo nói nhanh mà thậm chí không cần lấy hơi. Wayman tò mò nhìn vẻ ngoài có phần tức giận của anh ta, nhưng Shailo không đủ tỉnh táo để chú ý đến điều đó.

“Đưa nó về để dùng vào việc gì.”

“…Ai quan tâm chứ? Từ khi nào mà cậu bắt đầu quan tâm đến việc xử lý mồi vậy?”

Sự quan tâm của Wayman khiến Shailo cảm thấy khó chịu. Ngay cả khi nó hướng vào một cái gì đó không phải là một người. Lời nói của công tước Arwin rằng Wayman đã gọi thần quan cho con cáo là sự thật.

“Không được rồi.”

Wayman từ chối với đôi chân dài bắt chéo. Shailo loay hoay với tay cầm tách trà của mình một cách lo lắng. Anh không ngờ cậu ấy lại từ chối.

Vốn dĩ nó là vật sẽ được dâng đến cho hoàng đế. Anh nghĩ Wayman sẽ vui lòng đưa nó cho Shailo nếu anh yêu cầu. Bởi Wayman là một chàng trai không có hứng thú hay quan tâm với bất cứ thứ gì. Bởi vì anh chưa bao giờ thấy cậu ấy tham lam điều gì cả.

“Cậu nói không được?”

“Tôi còn muốn tìm hiểu thêm.”

Lần này vẻ mặt của Shiloh trở nên bối rối. Wayman nói rằng anh sẽ kết thúc việc tìm kiếm vì không tìm thấy gì cả, vậy làm thế nào mà anh có thể tìm hiểu thêm chứ?

“Cậu muốn biết gì?”

“Tôi sẽ cho cậu biết rõ.”

Thịch. Tim Shailo như thòng xuống. Những lời tiếp theo thật đáng ngại. Nhưng anh không thể không hỏi.

“...Ý cậu là sao.”

“Tôi nói là tôi biết rõ con cáo đó.”

Sau một lúc im lặng, một giọng nói trầm vang lên.

“Nghĩa là gì.”

Lý do Shailo có thể chịu đựng được sự đối xử khắc nghiệt của Wayman là vì anh là người thân thiết nhất với Wayman. Anh thậm chí còn biết lời nguyền của cậu ấy. Anh tự an ủi bản thân và nói không sao với những thứ vô hình trong tay.

“Cậu biết mà.”

“…Làm gì có chuyện đó. Cậu đang đùa phải không?”

Giọng của Shailo hơi run khi anh cố gắng khép miệng lại. Đó có thể là tin vui đối với Wayman, nhưng đối với anh thì không.

“Sao lại là tôi.”

Wayman cau mày. Rồi anh nhún vai và khoanh tay.

“Cậu có tin hay không cũng không quan trọng. Điều quan trọng là bây giờ tôi không thể đưa nó cho cậu được.”

“Không thể đưa nó cho tôi?”

“Bởi vì cậu là người duy nhất biết rõ nó. Đó không phải là điều đương nhiên đối với tôi sao?”

Đôi mắt của Shailo dao động. Không thể như thế này được.

“Cậu có biết cái kỳ lạ bây giờ là gì không? Có vẻ như cậu là người không muốn đưa con cáo đi. Không ai khác mà chính là cậu. Haha. Chỉ là một con cáo thôi mà.”

Tóc anh đã bạc trắng. Anh thậm chí còn không biết mình đang nói về điều gì. Nếu anh là bạn của Wayman thì đó là điều anh nên chúc mừng. Không phải ai cũng biết rõ anh ấy đã cô độc như thế nào vì lời nguyền sao?

“Shailo. Cậu không hiểu những gì tôi đã nói trước đó sao? Tôi thì nghĩ cậu thật kỳ lạ.”

Wayman nhìn chằm chằm vào anh ta. Ánh mắt trầm tĩnh, lạnh lùng dường như đã nắm bắt được nội hàm của những lời nói đại khái.

“Chắc tôi phải đi rồi. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu.”

Shailo nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi phòng. Tôi có thể nói điều gì đó kỳ lạ hơn nếu tôi ở đây lâu hơn. Anh vội vã rời khỏi biệt thự, kìm nén ý muốn đưa con cáo đi ngay. Có vẻ như Wayman đang nói lời tạm biệt thông thường từ phía sau, nhưng tôi không thể nghe thấy.

“Haa, Haa.”

Shailo lên xe và hít một hơi thật sâu. Dù không nhảy nhưng anh vẫn hụt hơi. Khi cỗ xe rời khỏi dinh thự của Wayman và bắt đầu chạy, cuối cùng anh cũng có thể thở được.

“Đã tìm thấy tộc Cáo từng gây rắc rối ở quảng trường chưa?”

Sự xuất hiện của tộc Cáo ở quảng trường ngay lập tức được báo cáo đến Shalo. Thực ra, hôm nay anh định chuyển tiếp điều đó cho Wayman. Nhưng anh đã không làm thế. Điều gì sẽ xảy ra nếu có nhiều sinh vật hơn được nhìn thấy trước mắt Wayman? Anh không thể chịu đựng được.

Hơn nữa, con cáo chạy trốn khỏi quảng trường đã trưởng thành. Theo lời kể của những người chứng kiến, cô ấy rất xinh đẹp khi là con người.

“Vẫn chưa ạ.”

“Cử thêm binh lính đi. Nếu tìm được thì nhất định phải mang đến cho ta.”

“Vâng, thưa bệ hạ!”

“Và. Đừng để câu chuyện rò rỉ đi đâu cả. Đảm bảo kiểm soát tốt miệng của những người đó để ngay cả quý tộc cũng không phát hiện ra. Không chỉ binh lính, mà cả những người nói rằng họ đã nhìn thấy một con cáo ở quảng trường.”

Shailo cắn môi. Đôi mắt anh lập lòe một cách vô định.

***

Cuối thủ đô, cách xa quảng trường. Nhà trọ ở ngôi làng này chủ yếu được du khách từ các vùng khác đến thăm thủ đô sử dụng. Do tính chất vị trí của nhà trọ được sử dụng làm điểm dừng chân trong chuyến đi nên số lượng khách lưu trú tại nhà trọ thay đổi mỗi lần. Vì ít khách lưu trú nên ngày nào chủ quán cũng gặp phải những gương mặt xa lạ.

Tuy nhiên, vị khách hàng đến vào sáng sớm hôm nay đã khiến bà đặc biệt chú ý.

‘Hình như đến từ nước khác.’

Họ dường như là một cặp tình nhân, cả hai đều cao ráo và có ngoại hình nổi bật. Và kỳ lạ thay, họ trông khác hẳn với người dân Đế quốc Crotes. Vì đã cùng chồng điều hành một quán trọ trong hai mươi năm nên bà rất giỏi trong việc phân biệt các loại khách hàng chỉ qua vẻ bề ngoài của họ.

Vào hôm trước, bà đã chào đón hai người, những người mệt mỏi vì xoa dịu sự thật về vụ hỗn loạn và xin giảm tiền trọ vì họ sẽ ở lại hai ngày. Vị khách này khá tốt. Mặc dù nhàu nát chỗ này chỗ kia nhưng quần áo họ mặc trông rất đắt tiền. Đôi giày của cô ấy cũng bằng da, sợi dây buộc tóc có trang trí bằng ngọc bích.

“Mời vào!”

“Có phòng đơn không? Phòng nào cũng được. Dù chật cũng không sao.”

“Ôi trời, kính chào quý khách. Đúng lúc chỉ còn đúng một phòng thôi. Nhưng làm sao đây? Đó là phòng tốt nhất nên giá hơi mắc.”

Lúc này, chủ nhà nghĩ không biết có nên bán căn phòng đơn mà bà đã chào hàng bốn lần một năm không.

“Cũng được. Cho tôi phòng đó nhé?”

Vị khách tóc đỏ đặt đồng tiền vàng xuống quầy mà không mặc cả. Cô ấy có vẻ cảnh giác với xung quanh. Trong số những vị khách giàu có, đôi khi cũng có những người nhạy cảm.

“Cô nghĩ đúng lắm. Trong số tất cả các nhà trọ quanh đây, nhà trọ của tôi là tốt nhất. Cũng không có côn trùng? Sáng mai tôi sẽ làm cho bữa sáng thật ngon cho cả hai.”

Đây là chuyện tốt gì vậy? Người chủ nhanh chóng nhặt đồng tiền vàng lên, bỏ vào tạp dề và nở nụ cười thương mại.

“Cô đến đây để du lịch à? Tôi sẽ nhờ chồng tôi xách hành lý cho cô, cô về nghỉ ngơi trước đi. Nhưng hành lý….”

Người chủ từ quầy trở lại và nhìn ra ngoài cửa. Lý do là vì thường xuyên có khách hàng để hành lý ngoài cửa rồi mới vào. Tuy nhiên, cả hai đều không mang theo bất kỳ hành lý nào chứ đừng nói đến những chiếc túi đựng thông thường.

“…Chúng tôi đã gặp cướp.”

Người phụ nữ khẽ lẩm bẩm.

Có vẻ hơi xấu hổ vì mọi thứ đã bị bọn cướp lấy đi nhỉ? Người chủ nghĩ vậy. Dù bị cướp hành lý nhưng vẫn mang theo đồng tiền vàng và vẫn còn viên đá quý để trang trí trên dây buộc tóc. Họ có vẻ không giàu lắm.

“Ôi trời, thì ra là vậy. Bên này hơi nguy hiểm. Dù vậy cũng ráng chịu đựng vài ngày thôi. Ở đây là cuối thủ đô nên vậy, nếu đi vào bên trong thì có đội canh gác quản lý và an ninh cũng tốt.”

Ở ngoại ô thủ đô, có rất nhiều người thuộc tầng lớp thấp. Có rất nhiều kẻ trộm, vượt biên và móc túi du khách. Những khách du lịch mới đến hoặc những người trên đường đi lần đầu rất thích hợp để bị cướp.

“Không, nhưng có chuyện gì với cánh tay của cậu vậy! Những tên cướp đó làm thế sao?”

Người chủ giật mình và làm ầm lên. Có vết máu khô trên quần áo của người đàn ông đứng đằng sau người phụ nữ. Bà thắc mắc tại sao cậu ấy lại ôm vai mình, hình như cậu ấy đã bị một tên cướp làm bị thương.

“À, vâng.”

“Ôi, những kẻ xấu xa. Chỉ cần cướp tiền là được mà, hại cả người luôn à? Chắc hai người khó khăn lắm….”

“Này, chúng tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Hửm? À, tôi xin lỗi. Cuộc hành trình chắc hẳn rất khó khăn. Vậy tôi sẽ cho cả hai xem phòng trước.”

Đúng là khó chịu thật. Người chủ bĩu môi khi nhìn người phụ nữ rõ ràng đang không thoải mái. Tuy nhiên, vị khách trả tiền vàng rất hiếm.

“Tôi cho cô một miếng băng nhé? Nếu muốn gặp bác sĩ thì phải đi một quãng đường dài.”

Các bác sĩ rất hiếm trong đế quốc và thậm chí họ còn dồn về ở thủ đô. Luôn có rất nhiều bệnh nhân nên khó có thể gặp họ ngay.

“…Cảm ơn.”

Luna và Fel bước vào căn phòng ở tầng cao nhất của nhà trọ. Không giống như những nhà trọ ở thủ đô, nó hoàn toàn cũ kỹ, từ sàn gỗ ọp ẹp cho đến giấy dán tường bị rách nhiều chỗ. Họ treo khung ở chỗ giấy dán tường bị rách và dùng đồ đạc che lại nhưng có nhiều chỗ không vẫn bị lộ ra. Những khung cửa sổ lỏng lẻo, lùa gió khiến cô cảm thấy thật may mắn vì đang là mùa hè.

Luna đỡ Fel ngồi lên giường. Có tiếng cọt kẹt trên chiếc giường gỗ, nhưng giờ không phải lúc để tâm đến điều đó.

“Cậu có chắc là ổn không?”

“Ừ. Ổn mà….”

Fel trả lời một cách yếu ớt. Ai nhìn vào cũng thấy không ổn. Fel, người có lòng kiêu hãnh mạnh mẽ và coi trọng lòng dũng cảm, đã không thể hiện điều đó ngay cả khi đau đớn.

Cả hai trốn cho đến khi trời tối, chỉ ra đường vào ban đêm khi không ai nhìn thấy. Nếu biến thành cáo, họ có thể chạy trốn nhanh hơn, nhưng họ không biết con người sẽ nhìn thấy mình ở đâu nên chỉ biết chạy và chạy. Thế là bình minh đã đến. Cả hai muốn rời đi trước khi đám đông đổ ra vào buổi sáng nên đã chọn một trong những quán trọ gần đó có nhiều khả năng không có người ở nhất và bước vào.

“Cởϊ qυầи áo của cậu xuống trước đi. Thật may vì ta nhận được thuốc mỡ….”

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!