Chương 46

Chương 46

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


“Thưa ngài, là tôi Gordon ạ.”

“Vào đi.”

Quản gia Gordon đang bước vào phòng làm việc đã mở miệng một cách kỳ lạ khi nhìn thấy Wayman, một người đang có áp suất thấp và Rhonda khó xử trước mặt anh. Bầu không khí đã lắng xuống. Trong trường hợp này, đúng hơn là nên truyền đạt thông tin sau, nhưng việc này thì không thể.

“Ngài có bận không ạ?”

“Sao thế.”

“Hoàng thượng bệ hạ ghé thăm ạ.”

“Hoàng đế?”

Wayman cau mày nghi ngờ. Vẻ mặt khó chịu hiện rõ.

“Tôi đã đưa ngài ấy đến phong khách trước rồi. Làm sao đây ạ?”

“…Ta sẽ xuống đó. Ông chuẩn bị trà đi.”

“Vâng.”

Gordon rời văn phòng sau một cái cúi chào ngắn.

Wayman nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay trời nhiều mây. Trời không mưa nhưng nhiều mây và thời tiết cũng giống như trước cơn mưa.

Phải đến những ngày như thế này Wayman mới trở nên nhạy bén hơn. Tuy nhiên, hoàng đế biết rằng Wayman cực kỳ tránh né tiếp xúc với mọi người khi thời tiết xấu, vì vậy dù thỉnh thoảng có đến thăm, ngài ấy cũng chỉ đến thăm vào những ngày trời quang đãng. Có điều gì đó đáng ngại. Nếu là việc gấp thì ngài sẽ cử người đến.

“Nếu có phần nào sai thì tự chỉnh lại đi. Giờ chừng đó là được rồi.”

“Vâng, tôi sẽ làm thế ạ.”

Rhonda nhận lấy tài liệu được đưa cho mà không nói thêm lời nào rồi quay trở lại chỗ ngồi.

Khi Wayman xuống phòng khách, Shailo đang nếm đủ loại món tráng miệng.

“Tôi đã bảo mang hết đến đây mà. Cậu có ổn không?”

Shailo nháy mắt đầy ranh mãnh vẫy mái tóc vàng của mình. Nhưng Wayman không có tâm trạng đón nhận dáng vẻ đó.

“Có chuyện gì?”

“Tôi đã bảo cậu nên chào trước mà. Lâu rồi không gặp, Wayman.”

Shailo càu nhàu trước phản ứng cứng nhắc.

“Vậy à.”

Mặc dù cả hai đã không gặp nhau hơn một tháng, nhưng Wayman tỏ vẻ như thể đang hỏi lâu rồi không cái gì chứ. Shailo nghĩ rằng ngay cả khi gặp lại nhau sau 5 năm, anh ấy vẫn có biểu cảm như vậy.

“Đến cả vị trà ở nhà Baldwin cũng ngon nữa. Tôi nghĩ nó ngon hơn ở hoàng cung. Haha.”

“Cậu không đến đây để uống trà nên nói thẳng vào vấn đề đi.”

Có nghĩa là hãy nhanh kết thúc và biến đi. Trước sau gì cũng làm người ta buồn.

“…Chúng ta có cần phải vội vàng như vậy không? Chẳng phải tôi có thể đến chơi vì tôi với cậu là bạn thân à. Tôi cảm thấy buồn vì cậu lúc nào cũng vậy hết.”

“…….”

“À! Tôi đã gửi cho thư ký của cậu một lẵng hoa khác. Lần này cô ấy cũng không nói gì sao? Tôi thậm chí còn gửi thư nhưng lại không có hồi âm. Tại sao ngay cả cấp dưới của cậu cũng giống cậu thế?”

Shailo cười đùa tinh quái. Anh ấy cố gắng làm dịu bầu không khí bằng những cử chỉ tay và tiếng cười cường điệu.

“Cô ấy ở trên đó nên sao cậu không trực tiếp đến hỏi?”

Wayman nói thêm rằng nếu có việc thì tôi sẽ tạo chỗ ngồi cho cậu, nên cậu có thể đứng dậy không.

“…Cậu biết tôi đang đùa mà.”

Shailo cắn môi dưới và đặt cốc nước anh đang cầm xuống.

“Cứ tưởng thời tiết thế này sẽ ổn… Mệt lắm hả?”

Wayman im lặng nhìn Shailo.

Shailo biết biểu hiện đó có ý nghĩa gì. Câu hỏi đặt ra là liệu anh có tiếp tục làm phiền cậu ấy hay không. Wayman luôn bị Shailo làm phiền từ khi còn nhỏ. Vì vậy, mặc dù Shailo muốn gặp Wayman hàng ngày nhưng anh chỉ thỉnh thoảng đến và chỉ khi có lý do chính đáng.

Khi Wayman còn nhỏ, anh được cha mẹ dẫn đến thăm lâu đài hoàng gia, nhưng sau cái chết của cựu Đại công tước Baldwin và vợ ông, số lần Wayman đến thăm Shailo đã giảm dần.

Ngay cả khi Shailo trở thành hoàng đế, cách đối xử của cậu ta cũng không được cải thiện. Có lẽ Wayman là người vẫn trước sau như một và chính anh mới là người đã thay đổi.

“Cậu nói có việc gì mà.”

Wayman hỏi bằng giọng khô khan. Còn vô cùng lạnh lùng.

Đối với Shailo, Wayman là một cánh đồng đầy gai. Trái tim Shailo như giẫm phải cánh đồng gai mỗi khi thấy anh lạnh lùng, thờ ơ.

Ban đầu chỉ lăn một chút thôi cũng đau rồi. Anh cũng chảy máu ngay cả khi cậu ta nói ‘Không có gì’. Nhưng mọi thứ trên đời này đều đã được chuẩn bị để làm quen. Bây giờ anh đã có thể ngồi bình tĩnh dù đã lăn lộn mấy lần trên cánh đồng đầy chông gai đó.

Tuy nhiên, đôi khi có những chiếc gai nhô ra bất thường. Khi Shailo gặp phải cái gai đó, trái tim anh như bị xé toạc

“Người mà cậu quen. Vẫn chưa có à?”

“Cậu sẽ hỏi điều đó tại mộ của tôi.”

Shailo cảm thấy lo lắng khi hỏi liệu anh có quen được ai không, nhưng lại rất phấn khích khi nghe anh phàn nàn. Và dù câu trả lời có mơ hồ như bây giờ thì cuối cùng anh cũng lăn lộn trong vũng bùn rồi. Mặc dù anh biết dù sao thì cậu ta cũng không thể quen được ai vì lời nguyền.

“Đó là câu chuyện để chúng ta gặp nhau. Cách đây không lâu bá tước Estelle đã nói như vậy. Tôi nghe nói cậu đã cứu ai đó suýt bị xe ngựa đâm phải không? Bất cứ khi nào tôi tổ chức một bữa tiệc, họ đều đến và nói về nó. Họ đang tìm kiếm cậu đến mức thậm chí còn hỏi tôi là cậu có đến dự bữa tiệc này không. Ahaha.”

“Đó là ai vậy, tôi biết là có một cô gái, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy.”

Wayman cầm tách trà nhẹ nhàng uống. Rõ ràng là anh không nhớ được.

“Nếu cậu không nhớ thì không có gì phải lo cả.”

Shailo, vịt con xấu xí của gia tộc hoàng gia. Wayman, người lớn lên mà không hề biết đến tình yêu của cha mẹ mình, thoạt nhìn có vẻ giống nhau, nhưng anh ấy hoàn toàn khác. Wayman là một người không dao động trong bất kỳ tình huống nào và không gục ngã trước bất cứ điều gì. Trên thực tế, người dân đế quốc tin tưởng Wayman hơn cả hoàng đế.

Anh tự hào vì một người như vậy là bạn thân của mình. Anh tự hào vì Wayman chỉ có một người bạn thân duy nhất là Shailo. Hoàng đế không giấu được nụ cười khi được hỏi liệu anh có thân thiết với Đại công tước không.

Ngay cả việc không giúp đỡ người khác cũng có vẻ đặc biệt. Bản thân anh không thể chịu đựng dù chỉ một ngày nếu không có ai đó, nhưng Wayman đã một mình vượt qua mọi thứ.

Đó chắc chắn sự khao khát. Anh thậm chí không biết cảm giác đó đã thay đổi từ khi nào.

Vì vậy Shailo đã quyến rũ tất cả những ai tiếp cận Wayman. Quyền lực của hoàng đế, tiền bạc và ngoại hình. Mỗi người chắc chắn sẽ muốn có ít nhất một trong số này. Nếu muốn thì tính cách anh cũng sẽ thay đổi phù hợp với đối phương.

Tuy nhiên, thường có những người tiếp cận Wayman mà anh không hề hay biết, dù là chuột và chim. Nhưng không cần phải lo lắng. Bởi vì Wayman ghét mọi sinh vật sống như nhau.

Shailo là người duy nhất biết về lời nguyền của Wayman. Chỉ điều đó thôi đã tốt rồi. Wayman có thể không biết cảm giác phấn khích thế nào khi biết rằng chỉ có anh mới biết bí mật của mình.

“Tộc Cáo thế nào rồi?”

Wayman, người luôn có thái độ khó chịu, cau mày rõ rệt.

“Tộc Cáo?”

“Cậu đã bắt được nó mà. Ngày cậu đến thăm lâu đài không cho tôi xem, cũng không đến thăm lần nào nữa, nên tôi chỉ biết đến đây để xem thôi.”

“…….”

“Wayman?”

Wayman không có câu trả lời. Câu trả lời mà anh đưa ra sau một thời gian dài chạm vào cằm là lệnh tiễn khách.

“Tôi muốn cậu rời đi hôm nay.”

Shailo không thể kiểm soát được biểu cảm của mình trong giây lát đã lớn tiếng hắng giọng. Anh làm dịu cơn khát bằng trà thảo mộc và lại mở miệng.

“…Cậu đã dừng hoạt động tiêu diệt tộc Cáo à?”

“Nghe ở đâu thế?”

“Tôi đang ngồi ở vị trí có nhiều miệng nói cho biết mà.”

“Chắc là công tước Arwin.”

Nhìn thấy Wayman khịt mũi, Shailo cảm thấy khó chịu và ngoảnh mặt đi. Công tước Arwin đến thăm hoàng cung vào buổi sáng. Và ông ta nói rất nhiều chuyện.

Wayman không thích Công tước Arwin Carter và Shailo không tin tưởng ông ta nhiều lắm, nhưng Arwin rất giỏi trong việc hiểu người khác muốn gì và cũng giỏi cung cấp thông tin phù hợp với sở thích của họ.

“Sao lại thế?”

“Tôi đã gửi báo cáo nhiều lần rồi, cậu biết đấy. Không có kết quả. Mọi chuyện sẽ như vậy ngay cả khi tiếp tục hoạt động.”

“Cậu không bỏ cuộc chỉ vì cậu không thể, đúng chứ? Chính cậu là người làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.”

Wayman là người chiến thắng ngay cả trong một trận chiến bất lợi. Anh ấy kiên trì và táo bạo và không bao giờ lùi bước.

“Điều đó cũng còn tùy thuộc vào tình hình. Tôi không muốn mất sức.”

“Còn những tin đồn thì sao? Tôi đã bắt đầu dập tắt những tin đồn. Nhiệm vụ của tôi và cậu là trấn an người dân của đế quốc.”

Shailo cầm lấy tách trà. Cảm thấy xa lạ ở đâu đó. Thái độ của Wayman bây giờ khác với Wayman mà anh biết. Điều đó khiến Shailo lo lắng.

“Tôi đã dừng lại vì họ cần phải được nghỉ ngơi. Không có thứ gì gọi là lời nguyền cả.”

Sau khi nói đến đó, Wayman đặt cánh tay cong lên phía sau ghế sofa và bắt đầu nói lại.

“Chắc chắn là người trong thần điện đã tung tin đồn rằng tộc Cáo đang gieo lời nguyền. Lý do có lẽ là để củng cố niềm tin vào Thần linh. Dù sao thì trên thế giới này cũng sẽ không có tộc Cáo nào cả, nên tôi đoán họ muốn tận dụng nó.”

Mặc dù chỉ là phỏng đoán nhưng hiếm khi suy đoán của Wayman sai. Dựa vào thái độ của vị thần quan đến thăm lần trước, anh gần như chắc chắn như thế.

“Nhưng có mà! Cái mà cậu đang giữ là tộc Cáo đó.”

“Bởi vậy mới nói, nó là vấn đề đó. Tin đồn là giả nhưng tộc Cáo vẫn tồn tại. Cậu có nghĩ rằng sẽ là kết thúc nếu chúng ta tiêu diệt tộc Cáo không? Ngay cả khi có người chết, những tai nạn không tìm ra nguyên nhân vẫn sẽ tiếp diễn.”

“Như cậu đã nói, nếu tai nạn không liên quan gì đến tộc Cáo thì nguyên nhân gây ra những vụ việc đó là gì?”

“Bây giờ tôi cũng đang đi tìm cái đó. Vì thế tôi đã dừng nó lại. So với việc dừng lại, nếu coi đó là đổi hướng đi thì sẽ dễ dàng hơn.”

Nói xong, Wayman đặt tách trà rỗng của mình xuống và nhìn Shailo. Ý anh là hãy rời đi khi câu chuyện kết thúc. Shailo mỉm cười cay đắng hỏi.

“Vậy tôi có thể mang con cáo đó đi cùng được không?”

_______________

P/s: Không ngờ Shailo thích Wayman luôn á mí bà ㅎㅅㅎ

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!