Chương 39

Chương 39

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Tôi là mục sư của Thần. Tôi không đυ.ng đến rượu.”

Belial từ chối ly rượu với thái độ khá cứng rắn. Nhưng Arwin biết rằng đó chỉ là giả vờ.

“Ahahaha. Thế nào? Ở phòng này chỉ có thư ký của ta và ngươi. Và cả ta. Chỉ có ba người như thế này. Ta cũng đã mời đại thần quan uống vài ly với ta. Ngươi biết ta thường xuyên đến thăm các thần điện đúng chứ? Nào nào. Không sao đâu, chúng ta hãy uống một ly nhé. Đây là loại rượu rất quý.”

Awin cười rạng rỡ rồi mở nắp ra. Chất lỏng màu đậm hơn hồng trà đã được lấp đầy trong ly rỗng.

“Ta không có tham vọng với bản thân con cáo. Ta thậm chí còn không tò mò nó trông như thế nào?”

Arwin uống hết chỗ rượu whisky còn lại trong ly và tự mình rót đầy. Ông ấy giơ chiếc ly của mình ra như thể đang nâng ly chúc mừng. Vị thần quan do dự một lúc rồi theo Arwin và nâng ly lên. Keng, âm thanh khoan khoái của những chiếc ly chạm vào nhau vang lên.

“Ta nghĩ ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn. Thế nào. Ngươi có muốn nghe nó không?”

Nói xong, Arwin một hơi uống cạn chiếc ly này. Khi uống nhanh ly rượu nồng độ cao thứ hai, ông cảm thấy say. Cùng với rượu, sự tự tin rằng lần này mọi việc sẽ được giải quyết theo ý mình cũng lan rộng khắp cơ thể.

***

Anh không nghĩ mùa mưa buồn chán này sẽ kết thúc. Trời lại mưa liên tục, hôm nay trời lại mưa to. Wayman, chỉ mặc một chiếc áo choàng, đang khoanh tay nhìn lên tủ quần áo trong phòng ngủ.

“Xuống đây.”

“Ư ư….”

Con cáo nằm úp mặt trên tủ. Rõ ràng hôm nay trời sẽ mưa nên Wayman mang con cáo vào phòng ngủ. Nếu để con cáo ở bên cạnh thì ngay cả vào những ngày trời xấu anh cũng không gặp ác mộng.

Con cáo mà không phải là một đứa trẻ bốn tuổi đáng ghét và đang khổ tâm mấy ngày nay, như có như không biểu tình rằng nó sẽ đi đến tòa nhà phụ. Tất nhiên, Wayman chỉ lờ nó đi và đặt nó vào phòng ngủ.

Nhưng khi anh ra khỏi phòng tắm, con cáo đã biến mất. Nó nhỏ đến mức không thể tự mình mở cửa đi ra ngoài, và không ai có thể vào phòng Wayman mà không được cho phép. Mọi người còn né tránh Wayman nhiều hơn vào những ngày thời tiết xấu.

Lúc đang thấy kỳ lạ, anh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ và ngẩng đầu lên thì thấy con cáo ở trên nóc tủ quần áo. Cũng không phải chơi trốn tìm trong đêm trăng mà, nó đang làm gì vậy.

“Ư ư….”

Con cáo phát ra âm thanh rêи ɾỉ. Rồi nước mắt bắt đầu trào ra trên đôi mắt tròn của nó. Không phải không xuống mà là nó không xuống được.

“Ngươi… Không lẽ ngươi không xuống được?”

Con cáo gật đầu. Nước mắt chảy xuống.

“Vậy sao lại leo lên đó làm loạn lên vậy? Ngươi là khỉ hả?”

Wayman, người đang đứng ở dưới cau mày trước nước mắt của con cáo trong lúc nó bối rối. Sau đó con cáo càng sợ hãi và thu mình lại. Anh tưởng nó bám vào nóc tủ vì không muốn xuống nhưng ra là vì nó sợ.

“Cứ nhảy xuống đi.”

‘Không thể…!’

“Kao!”

Tia rơi nước mắt. Cậu không thể tự mình nhảy từ nơi cao này xuống như thế được. Wayman mắng cậu, hỏi không xuống được thì cậu trèo lên đó làm gì. Thì bởi mới nói.

Tia nhát gan cũng không có ý định leo lên cao thế này. Những ngày này, bất cứ khi nào Tia nhìn thấy Wayman, cậu đều buồn bã và cảm thấy khó khăn khi đối mặt với anh, và cậu muốn tránh đi đâu đó trong khi anh ấy đang tắm rửa.

Tuy nhiên, không có nơi nào để trốn thoát trong căn phòng cực kỳ đơn điệu của Wayman. Điều khiến cậu chú ý lúc đó là tủ quần áo.

Ban đầu cậu định đi vào tủ quần áo. Vì vậy, cậu đã cố gắng mở cửa tủ quần áo, nhưng không hiểu sao cậu lại treo lơ lửng như một con ve sầu trên cây cổ thụ. Cậu leo lên bằng cách liên tục rút ra và cắm móng vuốt vào tủ và cậu đã có thể leo lên được. Việc đó thật tuyệt vời nên Tia đã thử bước thêm vài bước nữa.

Cậu định dừng lại ở đó và đi xuống. Cậu không có ý định leo lên trên nóc tủ. Cậu có điên mà giữa chừng leo lên đến đó đâu. Khi cậu vừa định leo xuống, một người đàn ông mặc áo choàng bước ra. Anh choàng áo không chặt nên cậu có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trước mắt.

Cậu giật mình đến nỗi bắt đầu di chuyển chân và thấy mình đang ở trên nóc tủ quần áo.

“Nào, nhảy đi. Ta sẽ đỡ ngươi.”

Wayman vẫy tay. Rốt cuộc ngươi nói không nhảy được là sao. Khi Tia sợ hãi và không muốn đi xuống, Wayman thở dài và dang tay ra như thể thấy phiền phức.

“Ta nói sẽ đỡ ngươi mà, không ngã đâu. Nếu bây giờ không xuống thì ta sẽ không đỡ ngươi đâu. Sẽ khá thú vị nếu cứ như thế suốt đêm.”

Wayman mỉa mai nói. Có vẻ như anh ấy thực sự sẽ để lại cậu như thế này nếu cậu không nhảy xuống bây giờ. Tia nuốt nước bọt và tập trung ánh mắt vào ngực anh với cánh tay đang dang rộng. Có vẻ như bộ ngực rắn chắc, cơ bắp vẫn còn hơi ẩm ướt của anh ấy có thể chứa được Tia. Nhìn vào bộ ngực trần rộng rãi đã mang lại cho cậu sự can đảm mà trước đây cậu chưa từng có.

‘Được rồi. Không sao đâu.’

Tia nhắm chặt mắt và nhảy về phía ngực Wayman. Wayman dễ dàng đỡ được Tia đang rơi xuống trước khi cậu được anh ôm vào lòng.

“Rốt cuộc buổi tối làm gì mà rần rần thế này.”

Hơi ẩm nhỏ xuống từ mái tóc ướt của người đàn ông đang lẩm bẩm. Tia lại vô thức nuốt nước bọt.

Wayman đặt Tia lên đệm rồi đi ngủ. Nhưng Tia không thể ngủ được. Điều đó cũng tương tự ngay cả khi cậu thử thay đổi tư thế nằm trên đệm. Tiếng mưa ngày một lớn hơn.

“Chắc ngươi cũng cảm nhận được chứ nhỉ.”

Wayman, người cậu tưởng đang ngủ, đã phá vỡ sự im lặng. Tai Tia vểnh lên. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của người đàn ông vang lên rõ ràng.

“Ta thấy có điều gì đó kỳ lạ. Nó giống như một ảo giác không hề tồn tại, nhưng... đối với ta, nó là thật.”

‘Ảo giác?’

Tia nhớ lại tấm màn bảo vệ mà tộc trưởng đã đặt xung quanh căn cứ. Cái đó cũng được cho rằng là ảo giác.

“Ngươi cảm thấy điều gì đó, nhưng có vẻ lại không nhìn thấy nó.”

Khi lời giải thích của anh ấy được tiếp tục, Tia cũng nhận ra Wayman đang nói về điều gì. Khi cậu ở trong phòng làm việc của Wayman, thỉnh thoảng có nhiều trường hợp cậu cảm thấy không thoải mái khi ai đó bước vào. Ban đầu là khi May bước vào, nhưng khi một người khác không phải May bước vào thì cũng vậy.

Dường như không phải là vấn đề của con người. Dù là cùng một người nhưng tùy lúc lại khác nhau. Tia vẫn chưa tìm thấy điểm chung cho cảm giác đó. Cậu chỉ biết rằng nếu chạm vào tay Wayman thì năng lượng đó sẽ biến mất.

“Ta rất ghét chúng. Thật kinh khủng và nhàm chán.”

Wayman không chỉ cảm nhận được năng lượng mà dường như anh còn nhìn thấy thứ gì đó.

“Nhưng ta cảm thấy tốt hơn một chút khi có ngươi bên cạnh.”

“…Kao?”

Thấy tốt hơn nghĩa là sao.

“Ta cần ngươi. Nên mới thế.”

Tim Tia đập thình thịch. Có lẽ cậu đã sai khi nói rằng điều đó là không cần thiết. Hoặc có thể cậu đã nghe nhầm. Mặc dù có người nói Tia vô dụng nhưng không ai nói rằng cậu cần thiết hết.

Tia là sự tồn tại không cần thiết. Nếu biến mất thì càng tốt hơn. Nhưng người đàn ông lại nói cần Tia.

“Vậy nên đừng trằn trọc nữa và đi ngủ đi. Ta nghe nói mùa mưa sẽ kết thúc sau vài ngày nữa.”

“…….”

“Khi thời tiết trở nên tốt hơn, sẽ không có chuyện ta kéo ngươi vào phòng ngủ nữa, nên ý ta là hãy kiên nhẫn thêm vài ngày đi.”

“Kao….”

Tia nhẹ nhàng trả lời. Vốn dĩ nó là như vậy, nhưng vì đó là tiếng kêu của một con cáo nên anh không biết nó sẽ được giải thích như thế nào.

Cái nào mới là thật. Khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ, Jeffrey nói rằng Wayman lẽ ra nên tống Tia vào ngục giam. Rhonda cho biết cô giữ Tia vì cậu còn quá nhỏ để có thể gϊếŧ cậu. Sở dĩ Wayman liên tục hỏi những chuyện liên quan đến tộc Cáo là để tìm và tiêu diệt tộc Cáo.

Nhưng bây giờ anh nói anh cần Tia. Một người đàn ông dường như có mọi thứ cần Tia.

Đã có lúc cậu nghĩ mình sẽ trông rất ngầu nếu được lột da và quàng qua vai người đàn ông đó. Người đàn ông tuyệt đẹp như thế. Vì vậy Tia đã có một khoảng thời gian khó khăn.

Cậu không muốn bị người đàn ông đó ghét bỏ, nhưng thật tàn nhẫn khi anh ta muốn tiêu diệt tộc của cậu.

Nhưng cậu đã phải thừa nhận. Tia vẫn thích người đàn ông. Đó không chỉ là vì vẻ bề ngoài. Không phải chỉ là người đàn ông đó có tất cả những gì cậu không có và dường như luôn tỏa sáng ở mọi khoảnh khắc.

Wayman tiếp tục quan tâm đến Tia. Anh đưa quả dâu rừng cho cậu và liên tục gọi cậu mặc cho cậu không trả lời. Và bây giờ anh thậm chí còn nói rằng cậu là điều mà anh cần. Cậu không thể không thích anh được.

Nhưng Tia quyết định thừa nhận tình cảm của mình, đồng thời cậu cũng quyết tâm thích anh ít nhất có thể.

Và cậu đã vực lại quyết tâm rằng phải nhanh chóng trở về quê nhà. Cậu phải cho mọi người biết rằng họ đang cố gắng tiêu diệt tộc Cáo. Tâm trí Tia rất phức tạp vì cậu đã đưa ra rất nhiều quyết định chỉ trong một đêm.

***

Ngày hôm đó Tia lại nằm mơ. Đó là giấc mơ thứ hai của cậu sau khi đến đây. Cậu đang tựa vào đâu đó trên một bãi cỏ rộng lớn tương tự như lần đó, và lần này cậu cũng ở hình dáng con người. Tia duỗi cơ thể con người lần đầu tiên sau một thời gian dài và chạm vào mái tóc hơi xoăn của mình.

Rồi cậu chợt nhận ra nơi cậu đang tựa vào đang chuyển động. Tia nhanh chóng quay lại. Con hổ đen xuất hiện lần trước đang thở đều. Nhưng nó không cố lao vào cậu như lần trước. Tia cũng không có suy nghĩ phải chạy trốn. Tia ngủ thϊếp đi khi dựa vào con hổ trong giấc mơ.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!