Chương 38

Chương 38

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

‘Con dấu hoàng gia?’

Fel thậm chí còn không biết thứ đó trông như thế nào và cũng chưa bao giờ nghe nói về nó. Viên sapphire cậu bán cho người bán đá quý chắc chắn là của cậu. Đó là một trong những món đồ trang sức yêu thích của mẹ cậu.

“Ta hỏi các ngươi là ai. Tại sao ngươi lại sở hữu những viên đá quý của hoàng gia? Nếu không tiết lộ danh tính, ngươi sẽ bị bắt!”

Trong số những người đàn ông mặc áo choàng xanh, người cao nhất bên trái đưa ra lời đe dọa. Trang phục của họ thật khác thường. Anh ta đeo một chiếc thắt lưng chạy chéo từ vai đến eo, trên vai và thắt lưng đều được nạm vàng. Bộ đồng phục màu xanh hải quân với cổ cao có góc cạnh. Thứ anh ta đội trên đầu trông giống như một chiếc mũ bảo hiểm, nhưng nó rất lạ mắt.

Ngay cả khi Luna và Fel không biết nhiều về thế giới loài người, ít nhất họ cũng có thể cảm nhận được rằng những người chĩa kiếm vào họ không phải là người bình thường. Fel giấu Luna đằng sau cậu. Luna lo lắng nắm chặt quần áo của Fel.

“…Là khách du lịch.”

“Du khách? Ngươi thông thạo ngôn ngữ đế quốc như thế, ngươi là du khách đến từ đâu? Ngươi đã đến bằng tuyến đường bộ và cảng nào? Hãy xuất trình thẻ thông hành và thẻ nhận dạng của các ngươi.”

Cậu thậm chí còn không biết ý nghĩa của các từ đó, chẳng hạn như thẻ thông hành hoặc thẻ nhận dạng . Có vẻ như họ đang yêu cầu thứ gì đó để chứng minh đại khái lối đi hoặc danh tính, nhưng không thể nào họ có thứ như vậy được.

“Cái đó….”

Môi Fel co giật đầy lo lắng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cậu, sự nghi ngờ trong mắt họ càng sâu hơn, cậu ngập ngừng trả lời. Fel từ từ siết chặt nắm tay của mình. Mồ hôi bắt đầu chảy ra.

Khi lưỡi kiếm kề sát Luna và Fel, ai đó vội vàng chạy lên cầu thang. Anh ta cũng mặc quần áo và cầm kiếm giống như những người đàn ông này.

“Họ nói rằng không có viên đá quý nào được báo cáo là bị đánh cắp từ hoàng thất.”

“Chắc chắn?”

“Vâng.”

Người đàn ông cao lớn có vẻ mặt mơ hồ sau khi nghe báo cáo của cấp dưới. Mặc dù nói rằng không có viên đá quý nào bị mất, nhưng hoàng thượng hiện tại là loại người dù có mất một hay hai viên đá thì ngài ấy cũng không biết.

Viên đá quý được người bán đá quý báo cáo đã có niên đại từ nhiều thế hệ. Rõ ràng con dấu thuộc về hoàng gia, nhưng phương pháp đóng dấu bằng tay đã không còn được sử dụng nữa.

Hoàng đế là một người đàn ông không ngần ngại rải đá quý để thu hút phụ nữ. Tuy nhiên, có vẻ như ngài ấy sẽ không đưa đá quý cho người phụ nữ trước mặt này. Rõ ràng người phụ nữ có ngoại hình nổi bật, nhưng dù có xinh đẹp đến đâu thì hoàng đế cũng không để ý đến cô, trừ khi cô là một phụ nữ quý tộc.

Họ đã trộm hay nhặt lại những viên ngọc mà người tình của bệ hạ đánh mất phải không? Giả định đó có lý.

“Ừ, ừm.”

Người cận vệ lo lắng. Không có viên đá quý nào bị mất và không có bằng chứng nào cho thấy những người trước mặt là kẻ trộm, nhưng rõ ràng là họ là những kẻ đáng ngờ.

“Bây giờ cả hai nên đi với chúng tôi. Nếu không có tội thì hai người sẽ được thả ra, nên đừng lo...”

Anh ta nói và hạ kiếm xuống. Cận vệ hai bên vây quanh hai người cố gắng trói người đàn ông và người phụ nữ bằng dây thừng.

Lúc đó có tiếng sấm chớp kèm theo tiếng ầm ầm. Cùng lúc đó, căn phòng bỗng tối sầm một lúc rồi sáng trở lại.

“……!”

Luna và Fel đã không bỏ lỡ cơ hội. Cả hai ngay lập tức biến thành cáo và nhảy ra khỏi cửa sổ. Tiếng kính vỡ và tiếng la hét của mọi người ngay lập tức tràn ngập căn phòng.

“Áaa! Đó là gì vậy!”

“Híc!”

“Ca, cáo…!”

Một trong những người cận vệ ngã ngửa ra sau vì ngạc nhiên. Thanh kiếm của anh ta lăn trên sàn. Người bán đá quý trợn mắt, gần như ngất đi.

“Bắt lấy chúng, lũ khốn đó! Đừng có đứng yên đó mà đuổi theo chúng đi!”

Người cận vệ khó khăn lắm mới tỉnh táo lại hét lên. Những người cận vệ khác chạy ra khỏi quán trọ đuổi theo con cáo.

“Cửa sổ của tôi! Ôi trời, lũ khốn điên khùng đó!!”

Chủ quán trọ ngồi thụp xuống đất. Đúng là hỗn loạn.

“Áaaa! Mẹ! Mẹ ơi!”

“Trời ơi”

“Mọi người chạy đi! Tất cả tránh ra! Tránh ra!”

Bên ngoài cũng hỗn loạn như vậy. Người dân của đế quốc thực sự choáng váng khi bất ngờ nhìn thấy hai con cáo lớn hơn con người nhảy từ trên cao xuống. Quảng trường yên bình giữa ban ngày đã trở thành một bãi chiến trường.

“Cáo! Cáo xuất hiện rồi!”

“Ch, chúng đang cố gϊếŧ ta. Con người sắp bị gϊếŧ rồi.”

“Mẹ kiếp, tránh đường cho tôi! Tất cả tránh ra!”

Hai con cáo bỏ chạy, một đội cận vệ đuổi theo sau, và mọi người va vào nhau rồi ngã xuống khi cố gắng tránh hai con cáo. Không có sự hỗn loạn nào khác hơn thế này. Xe trái cây bị lật, lều bị xé nát và các quầy hàng bị đập phá. Đứa trẻ bị lạc khỏi mẹ, ngồi bệt xuống đất và khóc. Người dân của đế quốc đang chạy trốn trong tuyệt vọng đã bị trúng đạn và bị thương ở khắp nơi.

Vấn đề này ngay lập tức được truyền đến Hoàng đế Shailo Rudelvine.

***

Vào lúc nửa đêm, một vị khách đến gia tộc Carter. Gã bước ra khỏi một chiếc xe ngựa cũ màu đen và không thấy rõ khuôn mặt. Roger hướng dẫn gã đội mũ trùm đầu sâu trên áo choàng. Cả hai hướng về tòa nhà xa nhất của Công tước.

Tất cả các cửa sổ đều kéo rèm lại, đến nỗi ngay cả một tia ánh trăng cũng không thể lọt vào tòa nhà. Chỉ có những ngọn đèn mờ treo giữa hành lang soi đường.

Roger mở cửa căn phòng ở cuối hành lang. Arwin đang đợi trong phòng. Trên tay hắn là một nửa ly whisky đầy.

“Mời vào.”

Arwin lắc ly whisky của mình và cười toe toét. Người đàn ông cởi mũ trùm đầu ra. Một chiếc vòng cổ hình chữ thập với một sợi dây dài đeo quanh cổ anh. Mái tóc ngắn đến ngang vai. Một cơ thể nhỏ bé. Một cái mũi to và có tàn nhang trên đó. Gã ta là Belial, một linh mục đã ghé thăm gia tộc Baldwin trước đó.

“Xin chào, thưa ngài Công tước.”

Gã ta chào hỏi với khuôn mặt bình thản và cao thượng như một người không biết gì về thế giới trần tục, nhưng ngay khi ông nhìn vào mắt gã, Arwin có thể cảm nhận được rằng cả hai là cùng một loại người. Nếu ngay từ đầu gã không tham lam thì đã không đi theo vào giờ khuya thế này để tránh ánh mắt của mọi người.

Trước hết, có thể nói chắc chắn rằng rất ít thần quan trở thành thần quan chỉ bằng đức tin cống hiến cho Thần linh. Cái gọi là thần quan từ lâu đã trở thành một bước tiến để họ gia tăng quyền lực. Việc mua bán những cậu bé có thần lực rất phổ biến ở chợ đen.

“Ngồi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Sau khi dẫn vị thần quan đến chỗ ngồi của mình, Arwin tự mình ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với gã. Đôi mắt của Belial trợn ngược như thể gã ta đang ngồi trên ghế sofa và tính toán từng thứ trong phòng. Đôi mắt đầy tham lam. Đôi mắt giống hệt ông.

Giống như Belial, ánh mắt của Arwin cũng di chuyển rất nhanh. Đôi giày của vị linh mục được làm bằng da bê, và chiếc áo choàng, có thể trông cũ kỹ nếu nhìn nhầm nhưng lại được thêu bằng chỉ bạc.

“Ngươi đã đến nhà Baldwin cách đây không lâu?”

“Vâng, đúng vậy.”

Vị thần quan không đặt câu hỏi trước và cũng không vội vàng. Gã là một người biết cách kiếm tiền về cho mình.

“Có thể cho ta biết vì cái gì không? Phải giữ bí mật cho ta đấy.”

Arwin lấy từ trong tay áo ra một túi tiền và ném nó lên bàn. Vị thần quan giả vờ không nhìn thấy, hắng giọng vài lần rồi nhét nó vào trong áo choàng.

“Đại công tước cho gọi tôi vì ngài ấy cảm thấy không khỏe. Tôi đã sử dụng thần lực của mình để chữa lành cho ngài ấy.”

Belial đã nói một lời nói dối mà không ai có thể tin được. Arwin biết và bản thân Belial cũng biết rằng những lời nói dối của gã ta rất lộ liễu.

“Không. Không. Không đời nào. Hắn là người sẽ không bao giờ tìm đến thần quan ngay cả khi cánh tay của hắn gần như bị cắt đứt. Và ngươi nói hắn bị bệnh? Cái tên sắt đá đó à? Haha.”

Nó buồn cười hơn bất kỳ trò đùa nào. Arwin thì thầm như thể ông ấy biết tất cả.

“Ta là người tính toán hào phóng. Những gì ngươi nói cho ta bây giờ không phải là cái giá cho những câu trả lời tiếp theo mà chỉ là thử nghiệm thôi. Không cần phải kéo dài thời gian và tăng giá tiền, chỉ cần trả lời đúng những gì ta muốn thì ngươi có thể lấy đủ số tiền của mình.”

Arwin vừa nói vừa lấy ra một túi tiền khác và vẫy nó. Đồng tử Belial di chuyển theo túi tiền.

“Có cáo không? Cái ta nói không phải là động vật thật sự… Ta tin là ngươi hiểu. Nếu trả lời nhanh thì giá sẽ tăng lên gấp đôi.”

Túi tiền được chuyển từ tay Công tước Arwin đến tay thần quan. Vị thần quan gật đầu.

“Vâng. Đúng như Công tước đã nghĩ. Không phải Đại công tước mà là con cáo bị bệnh.”

“Vậy sao? Thật là một việc thần kỳ. Con cáo trong truyền thuyết thực sự tồn tại. Chuyện này… thật nực cười.”

Đúng như dự đoán, Wayman đã tìm ra con cáo. Đó là một chiến lược được thúc đẩy bởi ý nghĩ rằng tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy được sự xuất hiện của tộc Cáo, nhưng thật đáng ngạc nhiên khi Wayman Baldwin lại tìm thấy sự tồn tại trong truyền thuyết đó. Việc đó khiến ông thực sự phát điên lên. Arwin siết chặt tay như thể sắp làm vỡ ly rượu. Tay ông run lẩy bẩy.

“Có vẻ nó rất quý ngài ấy. Tôi đã nói sẽ bảo vệ con cáo trong thần điện nhưng nó từ chối.”

“Bảo vệ?”

“Có vẻ như ngài thích câu trả lời thẳng thắn nên tôi sẽ nói thật với ngài. Hơn cả Thần linh. Và không nên có sự tồn tại nào linh thiêng hơn thần điện.”

“Aha.”

Arwin ngay lập tức hiểu ý Belial và mỉm cười.

“Thần điện phải là nơi duy nhất có thể quản lý và thay đổi sự tồn tại trong truyền thuyết.”

“Tất nhiên rồi. Đế quốc Crotes của chúng ta không được bảo vệ bởi Nữ thần Flora sao? Là việc nên làm mà. Ta cảm thấy hoàn toàn phẫn nộ vì Đại công tước đã không hợp tác với ngươi trong việc nên làm này.”

Arwin gãi đúng chỗ ngứa của vị thần quan. Ông ta búng ngón tay với Roger. Roger mang ra một chai whisky mới chưa mở và một chiếc ly rồi đặt chúng lên bàn.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!