Chương 27

Chương 27

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Ư ư….”

Con cáo như có như không bị đe dọa chỉ vào núi Herod.

“Không có gì trên ngọn núi đó cả. Nếu ngươi tiếp tục nói dối thì phần ăn của ngươi sẽ không còn nữa.”

Một đội tìm kiếm được cử đi tìm kiếm hơn 15 ngày nhưng không tìm được gì nên đã rút lui. Nó không có ý nghĩa gì cả. Tuy nhiên, con cáo cảm thấy đau khổ như thể đó là sự thật. Nó thậm chí còn u sầu dùng chân trước đánh vào ngực mình.

“Ư ư…. Hừ.”

“Chỗ nào của núi. Chỉ chỗ chính xác nhất xem.”

Con cáo đặt chân lên một nơi cao hơn sườn núi một chút.

“Nó ở trên….”

Wayman vuốt cằm. Báo cáo từ các bên tìm kiếm được nhận mỗi tuần một lần. Vì nội dung của mỗi báo cáo tương tự nhau nên khoảng cách đã được tăng lên.

‘Nhưng điều đó thật kỳ lạ, thưa ngài. Các thành viên trong đoàn không thể tự mình leo lên núi. Khi đi được khoảng một phần ba chặng đường thì sẽ không thể tìm được đường đi nên họ cứ đi lòng vòng.’

Anh nhớ lại những gì Jeffrey đã nói vài ngày trước. Thực tế không một thành viên nào trong đoàn đặt chân lêи đỉиɦ núi. Họ tiếp tục thử nhưng không thể đi lên phía trên được. Đúng như dự đoán, dường như có một bí mật về tộc Cáo ở khu vực đó.

Cốc cốc. Lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Kim đồng hồ đã chỉ đến giờ ăn.

“Vào đi.”

“Rất hân hạnh được gặp ngài. Đã đến giờ ăn trưa nên tôi đến đón con cáo. Chỉ là… Tôi ra ngoài nhé?”

May bước vào với vẻ mặt vui vẻ, ngập ngừng và lùi lại trước bầu không khí có vẻ bất thường.

Con cáo thấy vậy thì rưng rưng nước mắt. Đuôi nó cụp xuống vì nghĩ rằng anh thực sự không cho nó ăn. Cùng với đó, bầu không khí sảng khoái trong văn phòng đã lắng xuống.

“Ha…. Đưa nó đi ăn đi.”

“Vâng, thưa ngài. Ngài nghỉ ngơi ạ.”

Con cáo lao ra, chạy đến vòng tay của May. Wayman thở dài.

***

Mười kỵ sĩ và bảy thợ mỏ chuyên nghiệp được dẫn đầu bởi Simon đã đến vùng đất phía Đông. Phải mất trọn năm ngày đi xe để từ thủ đô đến đây. Nếu cưỡi ngựa đến thì họ có thể đến sớm hơn nhiều, nhưng có rất nhiều thiết bị phải theo. Nơi này ở rìa của vùng đất phía Đông, hoàn toàn hoang vắng ngoại trừ một ngọn núi. Xa hơn một chút là biên giới của đế quốc.

“Chỉ kêu mình làm mấy việc cực kỳ vất vả thôi.”

Simon, người nhảy xuống xe ngựa đầu tiên đã càu nhàu. Vì một trong những chỉ huy hoặc phó chỉ huy phải ở bên cạnh ngài nên Jeffrey, chỉ huy kỵ sĩ vẫn ở lại dinh thự. Simon cố gắng bày tỏ muốn ở lại nhưng anh ta chỉ bị Jeffrey đá ra.

“Thực ra là vì mình đáng tin cậy đến mức đó mà. Dù sao thì chỉ huy của chúng ta cũng không giỏi biểu hiện.”

Như thể chưa từng càu nhàu trước đó, Simon nhanh chóng ngâm nga với một cái cuốc và một chiếc bao tải trên vai. Sau khi đào bằng cuốc và máy móc, nếu thực sự có khoáng sản thì có thể chính thức mang thiết bị từ dinh thự đến và bắt đầu công việc trải đường ray.

“Con cáo thực sự đã chỉ cho ngài ấy à?”

Turner theo Simon xuống, buộc một chiếc bao tải lên người và hỏi. Anh ấy to lớn và khỏe mạnh như Simon. Cả hai được các hiệp sĩ gọi là Anh em gấu. Simon với mái tóc đỏ có biệt danh là Gấu Đỏ, và Turner với mái tóc đen có biệt danh là Gấu đen.

“Ừ. Thư ký đã nói như vậy mà?”

“Làm sao con cáo biết cái đó được? Đây không phải chỉ là lãng phí công sức thôi sao?”

“Tôi không biết. Nhưng nhóc ấy thực sự rất dễ thương. Cỡ này nè.”

Simon dang rộng cánh tay to bằng kích thước của con cáo và cười toe toét. Anh ta còn khoe rằng mình đã trở nên thân thiết với con cáo.

“Dễ thương thì làm được gì. Lần này chắc cũng không tìm được gì đâu.”

Phía sau họ, Rick chu miệng ra như vịt và lẩm bẩm. Anh ta đang bước đi, kéo lê cái cuốc dọc nền đất như thể miễn cưỡng đến đây. Vài lần thất bại đã khiến tinh thần của anh ta giảm xuống.

“Hừm, trù ẻo không à!”

Simon đã nói gì đó. Turner đặt bao tải lên vai Simon và ra hiệu cho Rick nhanh chóng tiến về phía trước.

“Nhưng anh không sợ sao, đội phó?”

“Mua bán hay gì? Việc dùng sức thì có cần phải sợ hãi không?”

“Không phải cái đó. Ý tôi là con cáo, con cáo á.”

Thực ra con cáo là một người nổi tiếng đối với những người trong dinh thự. Khi lần đầu tiên nghe chuyện một con cáo đã bị bắt thì đã có rất nhiều ồn ào cả ngày về con cáo. Đó là điều đương nhiên vì nó là đối tượng của tin đồn rằng tộc Cáo đang gieo rắc một lời nguyền. Một số người lo lắng rằng nếu tình trạng này tiếp diễn, toàn bộ dinh thự sẽ bị nguyền rủa và họ sẽ phải ngừng hoạt động.

Người trong dinh thự nói về con cáo khi mọi người còn tụ tập lại. Tuy nhiên, chủ đề của câu chuyện những ngày này không phải về con cáo và lời nguyền mà là việc ngài ấy giữ con cáo ở gần mình.

Chuyện ngài đem một con cáo vào văn phòng được lan truyền nhanh chóng. Ngoại trừ quản gia Gordon, mọi người trong dinh thự đều sợ hãi ngài.

Ngài ghét tất cả những sinh vật sống di chuyển. Ngay cả những kỵ sĩ đã cùng vượt qua chiến trường và chia sẻ khó khăn gian khổ trong mười năm cũng không được phép đến gần anh. Mọi người đều tò mò khi biết một người như vậy lại sinh hoạt cùng một con cáo trong văn phòng của mình.

Thậm chí còn có những câu chuyện về việc Đại công tước bị nguyền rủa và đột nhiên thay đổi, rằng đó là một con cáo đã mê hoặc Đại công tước, đến cả chuyện có một con cáo chín đuôi ở đâu đó.

Người ta nói một con cáo là một sinh vật trong truyền thuyết đã đi theo ngài nên không có chuyện tầm phào nào thú vị hơn chuyện này. Cũng có những người quan tâm đến truyền thuyết hơn là lời nguyền.

“Haha! Có gì đáng sợ? Cái thằng nhát gan này cứ lơ là như vậy. Các kỵ sĩ của nhà Baldwins có sợ một con cáo nhỏ không? Cắt bi mày giờ thằng này.”

Simon mắng người đó, dùng mu bàn tay đánh nhẹ vào bộ phận quan trọng rồi đi tiếp. Từ lâu anh đã quên mất mình đã giật mình như thế nào khi lần đầu tiên gặp con cáo và run rẩy vì sợ bị nguyền rủa.

Sau khi leo lên ngọn núi ở mức độ nào đó, Simon mở ra bản đồ mà Rhonda đã viết cho anh ra. Nhìn những hình ảnh đơn giản và lời giải thích được viết rõ ràng thì thấy đúng là nơi này.

Đằng sau các kỵ sĩ mang theo thiết bị đã có một vài công nhân đang thở hổn hển.

“Nào, bắt đầu thôi. Mau di chuyển đi nhanh lên!”

Sau khi Simon chỉ định khu vực của từng người, anh ấy vỗ tay và thổi còi. Mười bảy người đàn ông, mỗi người mang theo thiết bị của mình, bắt đầu đào vào sườn núi cùng một lúc.

Họ đã đào trong bao lâu? Hơi thở của những người bắt đầu làm việc từ sáng sớm trở nên nặng nề hơn. Ánh nắng vốn đã nóng bức lại trở nên chói chang đến nỗi sau buổi trưa nó làm da họ đau rát. Vì là vùng núi ẩm ướt nên hoàn toàn không có phòng tắm hơi riêng. Mồ hôi chảy như mưa.

Khoảng bốn giờ sau khi bắt đầu làm, cơ thể của mọi người đều ướt đẫm mồ hôi. Các công nhân lần lượt cởϊ áσ.

Những người đàn ông bắt đầu ồn ào và từ từ phát ra tiếng ‘Ôi trời’ ra khỏi miệng. Sau khoảng hai giờ nữa, mọi người đều kiệt sức. Có những âm thanh rêи ɾỉ ở khắp nơi. Hai công nhân vứt thiết bị của mình và ngã xuống đất.

“Nào, bây giờ mọi người chú ý chút! Chúng ta nghỉ ngơi và ăn trước nhé?”

Simon, người đã đào sâu nhất, nhìn các kỵ sĩ và công nhân rồi hét lên. Anh ta vẫn chưa mệt nhưng đó là điều Jeffrey đã yêu cầu anh làm trước khi rời đi.

Việc di chuyển phù hợp với thể lực của Simon như quái vật là cực hình nên giữa chừng hãy nghỉ ngơi cho tốt. Dù sao thì cũng không phải là việc có thể hoàn thành chỉ trong một ngày mà phải mất ít nhất một tuần.

“Được! Làm ơn đi, đội phó! Tôi mệt chết mất!”

“Tuyệt quá. Nghỉ ngơi thôi!”

“Đói quá!”

Họ rất phấn khích và nói thêm từng lời một vào lời của Simon. Có một số người từ xa chạy đến khi nghe nhắc đến đồ ăn.

“Được đó! Đến giờ ăn rồi!”

“Woa!”

“Yeah, là đồ ăn!”

Mọi người cất thiết bị của mình và tập trung lại từng người một. Thực đơn bữa ăn được quyết định là món thịt hầm. Những người đàn ông di chuyển trơn tru hơn so với khi họ đào núi. Chính lúc đó.

“Ơ? Bên này! Tôi thấy cái gì, gì đó ở bên này.”

Người kỵ sĩ vẫn chưa bỏ thiết bị ra và đang đào phía trên hét lên. Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hướng của anh ta.

Những người đang chuẩn bị bữa ăn lập tức kéo đến nơi phát ra giọng nói. Simon cũng chạy qua tảng đá này. Người hét lên chính là thành viên đã đào sâu nhất.

“Hả?”

“Tôi không nhìn nhầm chứ?”

“Có chắc không?”

Mọi người bắt đầu đồn thổi rằng có cái gì đó đã được phát hiện, nhưng dường như không ai tin vào điều đó. Công việc vừa mới bắt đầu. Dù hang đã được đào bới nhờ sự hăng hái của các công nhân nhưng ở độ sâu này cũng không thể tìm thấy khoáng sản được. Simon cũng nghĩ rằng nếu có phát hiện ra khoáng vật thì ít nhất phải là vài ngày sau đó.

“Tôi đã nhìn đúng! Đã nói là nó bị kẹt cứng ngắc rồi mà? Nhìn đi này.”

Một kỵ sĩ với mái tóc ngắn bất thường bò ra khỏi hang mang theo thứ gì đó. Mặt anh ta dính đầy bụi bẩn.

“Này, đầu hói. Anh không đùa đấy chứ?”

“Đâu tôi nhìn thử xem.”

Turner lấy nó ra khỏi tay và giơ nó lên dưới ánh nắng. Viên đá đen không bằng phẳng, trông như thể được lấy ra từ đâu đó, sáng bóng từng phần.

“Than… phải không?”

Xoay nó lại và quan sát thật kỹ, Turner đặt hòn đá vào tay Simon. Nó nhỏ hơn đồng xu bạc một chút và lớn hơn móng tay cái. Simon cũng đã xem xét kỹ lưỡng vật chất đó. Anh thử vẽ lên tảng đá bên cạnh và cũng thử đập nó thành từng mảnh.

Những người đàn ông tụ lại thành vòng tròn, nuốt nước bọt và chờ đợi câu trả lời của anh.

“Đúng vậy, Đây là than.”

_______________