Phụ thân đã từng nói, bé không thể nói chuyện với người xa lạ.
Nhưng bé do dự một hồi, cố gắng phồng dũng khí lên, hỏi: “Gia gia, Du Khinh là ai nha?”
“Du Khinh là một đại ma đầu.”
Minh Kiều: “……”
Minh Kiều càng thêm mờ mịt, bàn tay tròn béo nắm chặt áo choàng, bé lại hỏi: “Đại ma đầu rất xấu sao?”
Lão ông: “Ừ, hư!”
Minh Kiều không nói.
Bé chưa từng nghe phụ thân nói về tiên môn và ma đầu, cho nên đối những thứ này bé không hiểu biết cho lắm.
“Tiểu hài nhi, Sương Mù Cốc này là cơi cực hung, tại sao nhóc lại ở chỗ này? Phụ thân mẫu thân của nhóc đâu?”
Lão ông nhìn như sắp chết, nhưng lời nói vẫn là rất nhiều.
Minh Kiều đứng ở tại chỗ, thành thành thật thật mà trả lời: “Không có mẫu thân, Kiều Kiều bị bệnh, phụ thân đi tìm dược.”
Lão nhân: “Sách, tiểu đáng thương.”
Minh Kiều: “……”
Minh Kiều không nghĩ bị nói là tiểu đáng thương.
Bé nhìn xem lão ông, từ vòng trữ vật tìm ra hai cái bánh ngô, ném cho lão nhân liền xoay người đi.
Lão ông tiếp được bánh ngô.
Hắn ngửi ngửi, một ngụm cắn đi hết hơn phân nửa: “Còn ăn khá ngon.”
“Tiểu hài nhi, nhóc đứng lại.”
Lão nhân ăn bánh ngô, gọi lại Minh Kiều còn chưa đi được hai bước.
Hắn nói: “Bản tôn sắp chết, trước khi chết, nhóc cùng bản tôn trò chuyện đi.”
Minh Kiều rất mẫn cảm đối với chữ “chết” này.
Lúc trước bé phun ra thật nhiều thật nhiều huyết, còn hôn mê thật lâu.
Phụ thân ôm bé ngâm mình trong ao dược.
Khi bé hôn hôn trầm trầm thì nghe được tiếng nói khàn khàn của phụ thân, một lần lặp lại một lần mà khẩn cầu.
“Kiều Kiều, không cần chết, không cần để phụ thân lại một mình.”
Phụ thân rất sợ bé chết.
Minh Kiều không quen biết lão ông, nhưng một lão ông sắp chết thì bé vẫn nguyện ý cùng trò chuyện với ông.
Một già một trẻ, một người ở ngoài cốc, một người ở trong cốc.
Bọn họ cách nhau một khoảng cách không xa không gần, liền như vậy mà bắt đầu trò chuyện.
Hai người tuy nói là nói chuyện phiếm, nhưng đại đa số thời gian đều là Minh Kiều đang nghe lão ông nói chuyện.
Lão ông kể cho bé nghe cậu chuyện của đại ma đầu Du Khinh, kỳ thật đại ma đầu cũng là người kỳ tài, rõ ràng xuất thân là phế linh căn nhưng chỉ cần tu luyện trăm năm đã có thể lấy lực lượng của bản thân đối kháng với chúng tiên môn.
Lão ông nói xong Du Khinh, lại nói về ma đầu khác.
Lão ông nói, trước khi Du Khinh xuất thế thì trên đời này ác ma lớn nhất là Ma Tôn.
Chỉ là mấy năm gần đây Ma Tôn không biết tại sao lại thế này, đột nhiên liền không có âm tín.
Lão ông ảm nhảm kể kể, thanh âm dần suy yếu xuống.
Minh Kiều nghe không thấy hắn nói chuyện, khẩn trương hỏi: “Gia gia, ngài đã chết sao?”
Lão ông: “……”
Lão ông miễn cưỡng phát ra chút thanh âm: “Không chết, đói bụng, lại cho bản tôn ăn thêm cái bánh ngô.”
Minh Kiều nghe vậy vội vươn tay nhỏ béo ném cho hắn bánh ngô.
Sau khi ăn xong 5 cái bánh ngô của Minh Kiều, lão ông nâng lên mí mắt, ánh mắt dừng lại ở trên người Minh Kiều.
Hắn đánh giá khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Minh Kiều, hừ một tiếng.
“Phụ thân nhóc để một mình ở trong nhà, thực là không phụ trách nhiệm. Nhưng hắn nhôi dưỡng nhóc cũng không tệ lắm, trắng nõn lại béo tròn, cũng coi như là một người phụ thân tốt.”
“Phụ thân rất tốt.”
Minh Kiều gật đầu, thế phụ thân nói lời hay.
“Đáng tiếc, phụ thân nhóc sẽ không trở lại, hai cha con nhóc, đời này sợ là không gặp được nhau nữa.”
Lão ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại lần nữa nhìn về phía Minh Kiều.
Minh Kiều tuy rằng được nuôi dưỡng trắng béo, nhưng từ khí sắc tới xem thì vẫn là có thể nhìn ra vài phần khác thường.
Là một hài tử chú định sẽ chết yểu.
“Cả đời bản tôn ghét nhất là thiếu người khác, nhóc đã cho bản tôn ăn bánh ngô, bản tôn cũng nên đưa nhóc một hồi tạo hóa.”