Chương 4

“Tiểu hài nhi, nhận lấy.”

Lão ông giọng nói vừa dứt, từ giữa hai ngón tay liền bắn ra một mạt sáng màu xanh.

Lam quang hoàn toàn tiến vào cái tráng của Minh Kiều, xúc cảm mát mát lạnh lạnh, giây lát lướt qua rồi kết thúc.

“Gia gia ——”

Minh Kiều theo bản năng che lại cái trán, muốn hỏi một chút là thứ gì chui vào đầu bé. Nhưng bé chỉ vừa hô một tiếng gia gia, cánh tay của lão ông liền rũ xuống.

Lão ông đã chết.

Minh Kiều rõ ràng mà nhìn thấy, chỉ cơ hồ trong một khoảnh khắc đối phương liền mất đi sở hữu sinh cơ.

Bé có chút sợ hãi, còn có chút bất an.

“Meo meo.”

Bé gọi meo meo, muốn chạy qua đi nhìn xem.

Nhưng meo meo lại rống lên âm thanh thực chói tai, nó dùng răng nanh nhỏ cắn quần áo của Minh Kiều, chết sống không cho Minh Kiều đi qua.

Mặc kệ là phụ thân của Minh Kiều, hay là cha của meo meo, cả hai đều nghiêm lệnh cấm bọn họ đi ra khỏi cốc.

Trong tiếng kêu kịch liệt của meo meo, Minh Kiều rốt cuộc bước lùi về sau.

“Gia gia, con phải đi rồi.”

Người đã chết, muốn chôn lên. Nhưng Minh Kiều quá nhỏ, bé không chôn lão ông được.

Cuối cùng bé lại ném cho lão ông một cái bánh ngô, sau đó bị meo meo túm kéo, lưu luyến mỗi bước đi về trong phòng của chính mình.

Không trung bên ngoài cốc nhiễm một màu huyết sắc, tựa hồ sắp lan tràn tới trong cốc.

Minh Kiều ngồi ở trên ngạch cửa, nghĩ đến lời lão ông nói, bé khổ sở xoa xoa đôi mắt.

Lão ông nói, đại ma đầu muốn diệt thế.

Lão ông còn nói, phụ thân sẽ không trở lại, bé sẽ không còn được gặp lại phụ thân.

“Meo meo, Kiều Kiều nhớ phụ thân.”

Minh Kiều rất nhớ cha, bé lấy bánh bột ngô mà cha tự tay làm, từng cái từng cái đếm vài lần.

Bánh bột ngô còn dư lại hai cái cuối cùng.

Minh Kiều luyến tiếc lại tiếp tục ăn bánh, bé ôm meo meo đặt trên đầu gối, dùng khuôn mặt nhỏ mềm mụp cọ cọ meo meo.

Hai cái bánh bột ngô cuối cùng bé phải đợi phụ trở về cùng nhau ăn.

Chân trời ánh tà dương thấm đỏ huyết sắc, một âm thanh còn vang dội hơn tiếng sấm xỏ xuyên qua thiên địa.

Trên ngạch cửa gỗ cũ, Minh Kiều nho nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, bé không nhìn thấy phụ thân trở về, cuối cùng bé chỉ nhìn thấy sương đỏ che chủ đất trời, một nháy mắt đã bao phủ vạn vật.

Bé thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn, thân mình nho nhỏ “bang” một tiếng ngã về phía sau, hoàn toàn không có tri giác.