Chương 3

Chăn bông mềm mại đắp lên lưng Lục Sùng Quân, còn anh thì nằm trên người Mạnh Thư.

Ngón tay mát lạnh vén đồ ngủ mà anh đã đích thân mặc cho cô lên, bụng dưới bằng phẳng, đi lên trên là đôi gò bồng đào đầy đặn mượt mà, dù dù là đang nằm mai viên thịt to tròn kia vẫn cao ngất, đỉnh nhũ cũng khẽ đứng lên.

Mạnh Thư dùng tay che mắt mình lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy du͙© vọиɠ của anh đang dao động trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.

“Đừng.. Đừng nhìn nữa… Nhanh lên…” Mạnh Thư thúc giục.

“Gấp?” Lục Sùng Quân hỏi đầy vui vẻ, hơi thở nóng ấm đều phun lên đầu nhũ của cô.

Hơi thở ấm áp đến gần, ở giây phút nhũ hoa bị ngậm lấy, Mạnh Thư như muốn bật gọi thành tiếng, cảm giác xa lạ đã cuốn sạch toàn thân cô, từ đầu nhũ đến trái tim.

Lục Sùng Quân ngậm mυ"ŧ đầu nhũ trong miệng, anh cảm thấy toàn thân cô đều mềm mại, bầu ngực mềm non cực kỳ, cả người cô chỗ nào cũng thơm, nhũ hoa là thơm nhất.

Một tay anh ôm lấy bầu ngực mềm non còn lại, năm ngón tay chụm lại, nhẹ nhàng xoa bóp, đầu nhũ hồng phấn trong lòng bàn tay anh càng lúc càng cứng rắn, rất giống với viên thịt trong miệng anh.

Anh dùng lưỡi cuốn lấy nó, không ngừng vẽ vòng quanh, dùng nước bọt của mình bôi khắp quầng nhũ, sau đó mới hài lòng dời trận địa sang bên kia.

Toàn thân Mạnh Thư như đốt cháy, khắp nơi đều như có trăm ngàn con kiến đang bò qua, nhưng cô lại có cảm giác thoải mái, đầu nhũ được anh phục vụ cũng rất thoải mái.

Cô cắn môi, cắn chặt răng, phòng ngừa bản thân sẽ thốt ra tiếng rêи ɾỉ mập mờ, chỉ hừ hừ giọng mũi hai cái cũng đủ để Lục Sùng Quân biết cô đang rất thoải mái, cô thích, cô đang hưởng thụ.

Lục Sùng Quân hôn môi cô: “Thoải mái thì nói.” Anh vươn lưỡi ra, tách hàm răng cô ra, đi vào trong miệng lôi kéo lưỡi nhỏ của cô.

Bình thường thì Mạnh Thư rất mạnh mồm, nhưng bây giờ cô có muốn mắng anh cũng không biết nên mắng cái gì.

“Ưm…” Mạnh Thư rêи ɾỉ, thật không giống với giọng của mình, ngọt ngấy, dính dính như mật ong.

Lục Sùng Quân thỏa mãn cong môi, khen ngợi: “Ngoan.”

Chăn vẫn đắp trên người họ.

Đàn ông không hề thỏa mãn chỉ với nửa thân trên xốc xếch của phụ nữ, sau khi ăn sạch đôi bầu ngực mềm của cô, môi anh lại dời xuống dưới, dán nụ hôn lên trên bụng cô.

Mạnh Thư khó chịu ưỡn người, lại dường như đang dâng mình đến gần miệng anh hơn.

Bên trong chăn mền đen kịt, tràn ngập mùi vị thoang thoảng.

Hai tay Lục Sùng Sơn nắm cặp quần ngủ và quần tót của cô, kéo mạnh xuống.

Rốt cuộc, cô ấy đã hoàn toàn trần trụi trước mắt mình.

Cô như một nụ hoa sắp nở, chỉ có thể để anh đến hái.

Nội tâm của anh kích động không thôi.

Anh thích Mạnh Thư không biết đã bao nhiêu năm.

Từ lúc anh bắt đầu có thể nhớ, anh đã có cảm giác không nói được thành lời này với cô rồi.

Ngay lúc đầu, anh muốn chơi cùng cô, sau đó lại muốn gần bên cô hơn, về sau nữa là muốn ở cùng cô, và bây giờ anh muốn hoàn toàn sở hữu cô.

Đàn ông luôn có một kiểu sở hữu đối với phụ nữ.

Muốn cô ấy nằm dưới thân mình hầu hạ, ôm mình nói yêu thương mình, hôn lên môi và ghé vào tai mình rêи ɾỉ.

Từ lâu anh đã biết, đối với anh, ai cũng không được, chỉ có thể là cô.

Mật cốc của cô đã ướt đẫm từ khi nào, anh đưa tay sờ soạng một cái, trên tay anh lập tức dính đầy dịch thể, Mạnh Thư biết anh đang sờ vào nơi riêng tư của mình, mắc cỡ đến ngưng cả thở, không dám nói lời nào.

Cánh hoa mũm mĩm bị hai ngón tay tách ra, khiến thịt mềm bên trong cũng lộ ra ngoài, trong hoàn cảnh tối đen này, Lục Sùng Quân không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhờ vào ánh đèn yếu ớt để nhìn thấy bên dưới đã ướt đẫm của cô, chất lỏng trong suốt hoàn toàn dính dầy vùиɠ ҡíи.

Trong lòng anh cảm thấy may mắn vì cô động tình và mẫn cảm.

Học theo phim X trên mạng, sau khi tìm được cửa huyệt, anh dùng ngón tay thon dài của mình nhét vào bên trong một chút, tiểu huyệt căng mịn lập tức hút lấy ngón tay anh, nếp thịt bên trong cũng thi nhau bao vây ngón tay, không để nó nhúc nhích.

“Cắm vào rồi à?” Mạnh Thư hỏi anh.

“Ừm.” Lục Sùng Quân trả lời.

“Không có cảm giác…” Không giống đau đớn mà tiểu thuyết trên weibo đã nói, không đúng, một chút cảm giác cũng không có, Mạnh Thư ưu sầu, lo lắng cho sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© sau khi cưới của mình, anh nhỏ như vậy… Cô làm sao có được sung sướиɠ đây.

Lục Sùng Quân nghe ra trong lời nói của cô đầy thất vọng, khi kịp phản ứng lại, thì tức giận muốn đưa phân thân của mình đặt trước mặt cô, để cô nhìn cho rõ, đến cùng là nó có to lớn hay không, sẽ có cảm giác hay không.

Anh chui từ trong chăn ra ngoài, nhắc nhở bên tai cô: “Chẳng qua đây chỉ là ngón tay của anh, chỗ đó của anh lớn phải tám ngón tay như vầy.”

Mạnh Thư hoảng sợ, trợn mắt nhìn anh, anh đến gần quá, cô ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác, nghĩ thầm … Tám ngón tay… Cắm vào sẽ phá hư cô mất.

Anh cong ngón tay, khẩy lấy nếp thịt bên trong, lập tức vách thịt mền liên tục tiết ra dịch thể không ngừng, chảy ra khỏi tiểu huyệt, thấm ướt cả bàn tay anh.

Anh lại cho thêm một ngón tay vào, ngón thứ ba, ngón thứ tư, đợi đến khi tiểu huyệt của cô mở rộng, anh cắn lấy vành tai non nớt của cô, không ngừng hôn lên mặt cô.

“Anh muốn đi vào trong.”

“Bây giờ chỉ mới bốn ngón … Tám ngón em chịu không nổi.” Mạnh Thư thành khẩn nhắc nhở anh.

“Nhưng bên dưới của anh căng cứng sắp nổ tung rồi, em nhìn một chút đi.” Nói rồi anh còn dùng phân thân của mình cọ vào bắp đùi của cô.

“Được được được… Em biết rồi. Đừng cọ nữa, cứng quá.” Mạnh Thư vội vàng ngăn anh lại.

“Anh vào đây.” Lục Sùng Quân cúi đầu xuống nhắm vào đôi đôi môi đang khép mở lẩm bẩm của cô mà hôn mυ"ŧ lấy.

Trong khi đó, vật nam tính nóng bỏng đang cọ vào đùi cô đã chuyển sang đặt trên miệng hoa huyệt, Lục Sùng Quân cầm lấy nó, nhấn xuống kề sát cửa động.

“Thả lỏng.” Lục Sùng Quân vừa hôn vừa dụ dỗ cô, một tay xoa ngực cô, giúp cô tiết thêm nhiều ái dịch.

Qυყ đầυ to lớn trơn trợt đặt ở cửa mình, anh hơi dùng sức, lập tức thọc vào bên trong.

“Mẹ kiếp …Á … Đau…” Mạnh Thư hét to, cắn miệng Lục Sùng Quân.

“Thả lỏng nào, chúng ta cứ từ từ.” Lục Sùng Quân nhíu mày, vuốt ve mặt cô, không ngừng dỗ dành.

“Đừng có dùng ngón tay gà con đó chạm vào mặt em.” Mạnh Thư đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng vẫn hung hăng cảnh cáo.

“Đừng lộn xộn nữa.” Lục Sùng Quân nở nụ cười, động tác trên tay cũng không ngừng, vẫn cuối đầu xuống hôn cô.

Phía bên dưới đi vào không được mà lấy ra cũng không xong, cả hai đều khó chịu.

Qua một hồi lâu, Mạnh Thư thích ứng được kích thước lớn nhỏ, chủ động đẩy đẩy Lục Sùng Quân, đỏ mặt nói: “Động đi.”

Lúc này Lục Sùng Quân mới bắt đầu di chuyển, chậm rãi đẩy toàn bộ phân thân của mình đi vào trong.

“Ưm…” Dài quá, đẩy vào tận cùng bên trong rồi. Thân thể bị vật lạ lấp đầy nhưng cảm giác cũng không tốt hơn, Mạnh Thư cau mày chịu đựng.

Lục Sùng Quân nhìn từng biểu hiện trên mặt cô, trong lòng lâng lâng, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô hoàn toàn chấp chứa mình trong cơ thể, nghĩ thôi cũng đã vô cùng mỹ mãn.

Chuyện tiếp theo cũng không thể nào ngăn cản được.

Lục Sùng Quân giữ chặt eo cô, đâm vào rút ra một cách khoan thai, Mạnh Thư chau mày thì anh lập tức chậm lại, từng giây từng phút nghĩ đến cảm thụ của cô. Sau đó, Mạnh Thư dường như ăn ngon thấy vị, mỗi lần anh đâm vào cũng rêи ɾỉ yêu kiều, Lục Sùng Quân lập tức nắm lấy tay cô, dùng hết sức mình chơi đùa.

Một phòng tràn ngập mùi hoan ái nồng nặc, tiếng rêи ɾỉ cao cao thấp thấp của cô gái hòa lẫn vào tiếng thở dốc không ngừng của người đàn ông, còn có… Vào thời khắc cuối cùng, anh gầm nhẹ một tiếng kèm theo lời nói khẽ: “Anh yêu em.”

Lục Sùng Quân bắn hết thảy tinh hoa vào trong hoa huyệt cô, toàn thân trắng nõn xinh đẹp của cô phập phồng lên xuống, Lục Sùng Quân ôm cô vào ngực, vật kia vẫn còn nằm trong cơ thể cô.

Anh liếʍ vành tai cô, bày tỏ: “Anh yêu em.”

Mạnh Thư giật mình trong chốc lát, lần cao trào đầu tiên trong đời, thân thể mềm nhũn vì sung sướиɠ, dường như đã không còn là của mình, giữa hai chân còn đau nóng rát.

Lục Sùng Quân thấy cô không nói lời nào, bèn lập lại thêm lần nữa: “Vợ ơi, anh yêu em.”

Trên mặt Mạnh Thư là một lớp mồ hôi mỏng, môi bị hôn sưng vù lên, hồng thắm xinh đẹp, chóp mũi cũng đỏ bừng.

“Rút ra.” Mạnh Thư khàn giọng, quay đầu lại nói với Lục Sùng Quân.

“Bên trong ấm lắm.” Lục Sùng Quân khong chịu, sấn tới hôn cô.

“Trong bụng của em toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.” Mạnh Thư cắn môi anh, không cho anh hôn.

“Thêm một lần nữa.. Nha?” Lục Sùng Quân ôm cô chặt hơn.

Mạnh Thư hết cách, chỉ đành vùi vào ngực anh, không nhúc nhích. Một lát sau, cô dùng ngón tay chọc chọc cánh tay anh: “Lục Sùng Quân…”

“Sao vậy em?”

“Có phải anh cũng yêu em không?” Rốt cuộc Mạnh Thư cũng mở miệng hỏi thành lời, lúc học cấp ba cô cũng đã từng nghĩ qua.

“Uhm.” L*иg ngực Lục Sùng Sơn khẽ run lên, anh trả lời.

“Em còn nghĩ là không phải.” Tại khi đó anh đi du học không một chút đắn đo.

“Anh vẫn luôn yêu em.”



Sau khi có kết quả thi đại học, Chu Bằng đến tìm Lục Sùng Quân.

“Tôi với Mạnh Thư đã hẹn nhau cùng đến đại học A. Cậu nói xem, cô ấy bằng lòng học chung trường với tôi như vậy có phải đã đồng ý ở bên tôi rồi không?” Chu Bằng xem Lục Sùng Quân là bạn thân tốt nhất, nghĩ rằng đối với anh Mạnh Thư cũng chỉ là bạn thân, nên không chút chần chừ chia sẻ vui mừng với anh.

Lục Sùng Quân lạnh mặt liếc nhìn bạn mình: “Nằm mơ.” Rồi bỏ đi.

Lúc đó anh với Mạnh Thư còn đang có chiến tranh lạnh, bởi vì anh đột ngột muốn đi du học, nên cô tức giận không vui.

Lúc anh hẹn cô ra ngoài gặp, tuy rằng Mạnh Thư làm bộ như không muốn nhưng trong lòng rất lâng lâng, bình tĩnh nghĩ lại, đây cũng đâu phải là lỗi của Lục Sùng Quân, mỗi người đều có quyết định cho cuộc đời mình, coi như cô là bạn thân nhất của anh đi chăng nữa cũng không nên nói ra nói vào.

Ai ngờ, vừa gặp mặt Lục Sùng Quân đã xụ đen mặt hỏi cô có phải đã báo danh đại học A hay không.

Mạnh Thư gật đầu, điểm của cô cũng vừa đủ để thi vào, chỉ là chuyên ngành chắc sẽ không được tốt hơn.

“Không được.” Lục Sùng Quân cau mày phản đối, thái độ hết sức nghiêm túc.

“Dựa vào cái gì?” Mạc Thư cảm thấy anh quái lạ không hiểu được.

“Điểm của cậu, không đậu đâu.”

“Có ai như cậu không hả? Mắc mớ gì đến cậu, tôi sẽ báo danh.”

Mạnh Thư cảm thấy anh đang sỉ nhục thành tích của mình, kinh thường điểm số của mình.

“Đừng báo.” Xin cậu đấy.

“Cậu sắp du học rồi, còn quản tôi học trường nào sao? Dù sao cũng bốn năm không gặp nhau.” Mạnh Thư nhún vai.

Cuối cùng bọn họ chia tay không vui vẻ gì.

Khi mà Lục Sùng Quần ngồi trên máy bay, lần đầu tiên trong đời anh nguyền rủa người khác, Mạnh Thư và Chu Bằng ở bên nhau chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.

Sau khi Mạnh Thư biết cậu không nói lời nào đã rời đi, cô hung hăng mắng anh suốt ba ngày, gặp người là mắng, càng mắng càng hăng.

Cuối cũng cô cũng không mắng nữa, tự viết trong nhật ký của mình, khắp một trang giấy vỏn vẻn một câu ‘Lục Sùng Quân chết tiệt.”

Sau đó cô đậu vào đại học A.

Nhận được tin báo, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn nói tin tức này cho Lục Sùng Quân biết, cô bèn gửi cho anh một email, anh ra nước ngoài học, nghe nói đều dùng mail liên lạc.

Lục Sùng Quân nhìn thấy giấy báo đậu đại học kia, tức giận đến mức hận không thể đập nát màn hình máy tính, anh cho rằng Mạnh Thư và Chu Bằng đã ở bên nhau.

Anh trả lời lại một câu, không ấm cũng chẳng lạnh: “Congratulations.”

Khi Mạnh Thư nhìn thấy thư trả lời của anh, cô tức giận đánh hẳn một lá thư thật dài, nội dung trong đó hết 80% là mắng chửi anh.

Nhưng cuối cùng cô đã không gửi đi, sau đó thẳng tay xóa tên Lục Sùng Quân, thêm mail anh vào danh sách đen.

—-

Ngược chỉ có đoạn này.

Tiếp theo sẽ là ngọt ngào, thật ngọt ngào.