Chương 6: Ngày thứ sáu

Mãn Phong đặt tay ôm đầu khi trong lòng hết sức lo lắng cùng lúc sự việc công ty xảy ra và sự việc với người phụ nữ đang trong phòng cấp cứu.

-Anh là người nhà của cô Vương Tử Lâm. Chồng hay anh trai? Có biết bệnh nhân đang mang bầu không? Cô Bác sĩ trẻ với ánh mắt hoài nghi tỏ ra khó chịu với Mãn Phong.

-Là bạn. Cô ấy hiện tại có sao không Bác sĩ. Thai nhi như thế nào? Mãn Phong lãnh đạm trả lời.

-Bệnh nhân tạm thời bình ổn, không đáng lo ngại. Nhưng … thai nhi đáng tiếc… đã không còn. Anh nên động viên cô ấy. Tinh thần cô gái có vẻ không ổn dễ dẫn đến trầm cảm và có thể sẽ xảy ra sự việc tương tự như thế này. Cũng may được cứu chữa kịp thời nếu không… Cô Bác sĩ trẻ chép miệng lắc đầu và nhìn Mãn Phong khi có vẻ cô cũng đoán ra chuyện tình cảm anh và Tử Lâm một cách ngao ngán.

-----

Những giọt nước mắt của Tiểu Hạo rơi khẽ xuống khuôn mặt gày gò và nhợt nhạt Hiểu Cầm đang nằm bất động trên sàn nhà. Bàn tay nhỏ bé của cậu bé lay mạnh vào người Hiểu Cầm khi thấy mẹ nằm im một chỗ. Tiếng gọi của Tiểu Hạo với âm thanh vang vọng trong suy nghĩ bên cạnh Hiểu Cầm, ở trong thâm tâm cô nghe thấy giọng con trai và cảm nhận được từng giọt nước mắt man mác trên mặt mình.

Một lúc rất lâu…

Đôi mắt Hiểu Cầm từ từ mở ra nhìn con trai Tiểu Hạo đang khóc và sợ hãi bên cạnh cô khiến những giọt nước mắt của Hiểu Cầm lăn dài trên khóe mi. Cảm xúc thật đau đớn khó tả.

-Tiểu…Hạo…Đừng…khóc… Ngoan nào… mẹ không sao rồi… Hiểu Cầm nở nụ cười gượng với ánh mắt ấm áp và đưa bàn tay lên vuốt đầu con trai khi cậu bé cứ khóc mếu máo và sợ hãi lo lắng cho cô.

-Mẹ…Mẹ… Mẹ không sao chứ? Mẹ tại sao lại ngủ lâu như vậy chứ? Mẹ ơi… con sợ… Mẹ… đừng ngủ lâu như vậy nữa. Mẹ…Tiểu Hạo yêu mẹ… Cậu bé với những giọt nước mắt lăn dài thút thít và ôm lên khuôn mặt cô rất chặt bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình.

-Con trai… Ngoan nào… Là con trai… Mình phải mạnh mẽ… Không được khóc, xấu lắm đó con. Mẹ cũng yêu con… Tiểu Hạo. Hiểu Cẩm cùng những giọt nước mắt rơi khiến sống mũi cô cay xè, cô ôm chặt Tiểu Hạo rất chặt. Hơi ấm từ con trai và mùi hương trên thân thể đứa con thân yêu của mình khiến trong lòng cô cảm nhận được sự chia cách khi cô không biết sẽ được ở bên con còn được bao lâu nữa.

Hiểu Cầm chống tay ngồi dậy cô cảm thấy đầu óc choáng váng và cảm thấy khó thở. Cô lấy tay che miệng khi cơn ho ập đến. Những giọt máu tươi xổ ra trong lòng bàn tay Hiểu Cầm rất rất nhiều. Cô nhìn thấy chiếc điện thoại smartphone trước mặt mình góc tường và nghĩ tới Mãn Phong.

-Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý… Những câu quen thuộc của bên tổng đài lạnh lùng phát ra.

-----

Mãn Phong với mái tóc rối và tâm trạng không hề vui vẻ chút nào. Số cổ phiếu của công ty đem bán với giá rẻ gần như cho không để hoàn trả số tiền đối tác đột ngột hủy hợp đồng. Sự việc của Tử Lâm xảy ra khi anh không biết nên xử lý ra sao nữa.

Hai bàn tay vò mạnh vào mái tóc, Mãn Phong cầm chai rượu ngoại rót mãi, rót mãi rồi nốc cạn với những rối ren trong lòng.

Anh sờ tay vào túi quần, định gọi điện thoại cho Hiểu Cầm thì nhéch mép mỉm cười khi chiều nay anh đã ném thẳng chiếc smartphone ngay trong cuộc họp.

Nụ cười lớn sang sảng trên khuôn mặt vốn điển trai Mãn Phong một cách ghê sợ khiến những người bên cạnh cảm thấy ái ngại.

-Anh yêu…Anh có chuyện gì buồn sao? Có cần em… khiến anh vui vẻ hơn không? Giọng nói khá khiêu gợi của một thiếu nữ trẻ với thân hình khiêu gợi mơn trớn trước ngực Mãn Phong.

Anh quay ra với đôi mắt đỏ lừ nhìn thiếu nữ từ trên xuống dưới với bộ ngực căng tròn và đôi chân dài khẽ đung đưa gõ vào chân anh.

Mãn Phong nắm chặt đầu cô gái sát vào mặt anh rồi thì thầm bên tai khiến khuôn mặt thiếu nữ biến sắc sợ hãi.

-Điên khùng. Hứ! Giọng nói cô gái nhếch mép nhìn Mãn Phong coi thường và ngúng nguẩy bỏ đi.

-----

Mãn Phong trở về nhà khá muộn. Bước chân loạng choạng suýt ngã. Anh bật đèn và bước vào phòng ngủ, căn phòng im ắng, không nhìn thấy bóng dáng Hiểu Cầm. Mãn Phong bước tiếp sang căn phòng bên cạnh là Tiểu Hạo, cũng không thấy bóng dáng của con trai.

Mãn Phong ngồi phịch xuống dưới sàn gỗ, gục đầu xuống đầu gối vô cùng mệt mỏi.

-Hiểu Cầm…Tiểu Hạo…Hai người đi đâu rồi? Mãn Phong với giọng nói khẽ khàng trong bóng đêm tĩnh lặng và anh ngủ quên đi lúc nào không hay.

Trong giấc mơ của Mãn Phong là nụ cười hạnh phúc của anh và Hiểu Cầm cùng với tiếng cười của Tiểu Hạo nhưng khuôn mặt Hiểu Cầm càng ngày càng nhợt nhạt cô lặng lẽ rời xa hai cha con anh.

-Hiểu Cầm… Hiểu Cầm… Em đừng đi… Anh xin lỗi… Hiểu Cầm… Xin lỗi… Em hãy quay trở lại đi… Giọng nói mơ sảng trong cơn mơ của Mãn Phong yếu ớt trong căn nhà vốn rất hạnh phúc giờ trở nên trống trải một cách tĩnh lặng.

Giọt nước mắt trong cơn mơ vẫn còn đọng lại trên khóe mi Mãn Phong là lúc ánh nắng xiên vào bên trong ngôi nhà khiến Mãn Phong cảm thấy chói mắt. Anh lấy tay quệt giọt nước mắt trên khuôn mặt, choàng tỉnh dậy và tìm kiếm Hiểu Cầm, Tiểu Hạo nhưng vẫn không thấy .

Mãn Phong với chiếc điện thoại bàn gọi cho Lạc Tú, cô bạn thân của Hiểu Cầm. Anh không hiểu sự biến mất của Hiểu Cầm và con trai Tiểu Hạo.

-Alo, Lạc Nhi phải không. Anh không thấy Hiểu Cầm và bé Tiểu Hạo. Hai người có ở bên nhà em không? Mãn Phong với giọng nói gấp gáp lo lắng hỏi.

-Không anh. Vậy Hiểu Cầm và Tiểu Hạo đi đâu? Anh thử gọi sang nhà 2 bác xem sao? Anh đi đâu mà không biết hai mẹ con họ chứ Mãn Phong? Giọng Lạc Nhi sốt sắng có phần trách móc Mãn Phong trả lời.

-Cảm ơn. Mãn Phong lạnh lùng cúp máy.

------

Chiếc xe Audi màu đen của Mãn Phong phóng rất nhanh tới nơi bệnh viện mà Hiểu Cầm đang ở đó.

-Hiểu Cầm đang nằm cấp cứu tại viện…, tình trạng rất nghiêm trọng. Sao con có thể để vợ và 1 mình Tiểu Hạo ở nhà như vậy? Con bé e rằng…. Những giọng nói vang vọng lập lại trong đầu Mãn Phong khi tiếng mẹ Hiểu Cầm nói bên đầu dây điện thoại. Giọng nói của bà và tình trạng Hiểu Cầm khiến tâm trang anh vô cùng sốt ruột và nôn nóng gặp cô.

-Xin em… Anh xin em… Mong em sẽ không sao…. Anh xin lỗi … Những giọng nói run rẩy phát ra trong lòng Mãn Phong trong khi chiếc xe ô tô với vận tốc ngày một cao trên phố đông người.

-Ầm… tiếng va chạm xe ô tô phát ra rất lớn khi chiếc xe của Mãn Phong va chạm với chiếc xe ngược chiều phía trước.

-Hiểu Cầm… Những giọt máu đỏ tươi ồ ạt chảy rất nhiều trên trán Mãn Phong ngày một nhiều. Âm thanh lẫn lộn của những người dân xung quanh và tiếng xe cấp cứu đưa anh ra khỏi chiếc xe.

-Làm ơn… hãy đưa tôi tới bệnh viện…Vợ tôi.. đang ở đó… Giọng nói yếu ớt và bàn tay đẫm máu của Mãn Phong nắm lấy cánh tay của nhân viên y tế trên xe cấp cứu.

-Bỏ tôi ra… để tôi đi… Vợ tôi cô ấy đang nằm trong đó… Làm ơn… Hiểu Cầm… Hiểu Cầm… Anh xin lỗi… Mãn Phong với dáng vẻ loạng choạng và máu chảy ngày càng nhiều trên đầu anh rơi xuống và anh cố gắng gạt đi những cánh tay y tá bên cạnh chầm chậm tới nơi giường Hiểu Cầm đang nằm với cơ thể suy kiệt nhỏ nhắn.

-Mãn Phong… Con sao vậy? Ba mẹ Hiểu Cầm bất ngờ đứng dậy nhìn Mãn Phong trong tình trạng hoàn toàn bất ổn, ái ngại khi cơ thể anh đầy máu.

-Hiểu Cầm… Hiểu Cầm… em có nghe anh nói không? Tỉnh dậy đi em… Hiểu Cầm… Giọng Mãn Phong và đôi tay rướm máu ôm lấy khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt của Hiểu Cầm. Những giọt nước mắt đẫm lệ lăn trên khuôn mặt người đàn ông vô cùng đau khổ.

Trong căn phòng cấp cứu, ba mẹ Hiểu Cầm, nhân viên y tế đều tĩnh lặng và cảm nhận nỗi đau thương của cặp vợ chồng trẻ. Ánh mắt ai đấy đều cảm thấy nuối tiếc.

-Mãn Phong…. Đôi mắt với con ngươi màu đen rất đẹp của Hiểu Cầm từ từ mở mắt và điềm đạm nhìn chồng cô rất ấm áp.

“Gặp em là điều hạnh phúc lớn nhất trong suốt cuộc đời của anh. Sự trả giá mà cuộc đời khiến anh phải gánh chịu chính là đem em rời khỏi cuộc đời anh” – Mãn Phong.