Chương 5: Ngày thứ năm

Tỉnh dậy với những cơn đau đầu khiến Mãn Phong mệt mỏi. Anh ngồi dậy trên giường ôm đầu khó chịu.

Đồng hồ điểm 9 giờ khá muộn vào giờ làm. Mãn Phong bước vào nhà tắm trở ra trước mắt là đồ ăn vẫn còn nóng trên bàn ăn và tờ giấy note nhỏ nhắn màu vàng bên cạnh của Hiểu Cầm.

-Em đã nấu cháo đậu hũ thịt bằm trên bếp và dim sum anh cho lò vi sóng ăn cho nóng nhé! À, anh nhớ uống chanh muối pha cà phê em để sẵn cho giải rượu. Ăn xong anh nhớ uống 1 viên thuốc màu đỏ đỡ đau đầu nhé! Hiểu Cầm.

Mãn Phong cầm cốc nước chanh muối mà Hiểu Cầm pha cho anh uống rồi bật bếp đun nóng cháo theo hướng dẫn của vợ anh.

Có thể nói từ lúc anh và cô kết hôn, mọi thứ về việc ăn uống, sinh hoạt, trang phục, con cái cũng đều do 1 mình cô thực hiện. Cô cũng chưa một lần nào nặng lời to tiếng với anh. Chưa một lần tỏ ra “trách móc” hay thậm chí anh cũng biết rằng cô cũng đoán ra mối quan hệ khác thường của anh với người phụ nữ bên ngoài. Nhưng tuyệt nhiên Hiểu Cầm vẫn luôn luôn im lặng, nhẹ nhàng và lo lắng cho anh và con. Chính vì vậy đó cũng là lý do anh không bao giờ muốn mất cô, nhưng những việc anh làm và đối xử với Hiểu Cầm thì hoàn toàn ngược lại suy nghĩ.

———

-Cô gái, cô bị sao vậy? Có cần tôi gọi người nhà đến không? Tôi gọi 120 giúp cô nhé?... Giọng người phụ nữ lớn tuổi với vẻ mặt sốt sắng khi thấy Hiểu Cầm đột ngột chóng mặt ngã xuống đường và máu chảy ra từ mũi cô rất nhiều trên con phố đi bộ trung tâm.

-Cảm ơn Cô. Cháu không sao đâu ạ. Cháu chỉ bị chóng mặt và chảy máu cam thôi ạ. Cảm ơn cô nhiều. Hiểu Cầm lấy chiếc khăn trong túi xách ra thấm những giọt máu chảy trên mặt cô và thấm xuống chiếc váy màu xanh da trời cô đang mặc ôm lấy người phụ nữ tốt bụng bên cạnh hết sức lo lắng trả lời nhẹ nhàng.

-Cháu nên nghỉ ngơi đi. Ngoài trời nhiệt độ rất nắng. Sắc mặt lại không tốt. Tôi nghĩ cháu nên gọi cho chồng hoặc người nhà đưa tới viện kiểm tra thì tốt hơn. Người phụ nữ dìu cô và nhìn Hiểu Cẩm nói tiếp.

-Vâng, Cháu cảm ơn cô. Cháu nghỉ một lúc là tự đi được ạ. Hiểu Cầm với dáng vóc nhỏ nhắn khẽ đứng dậy gập mình cúi đầu cảm ơn người phụ nữ dễ mến và nhìn bà trả lời.

———

-Hiểu Cầm, tình hình của cô rất nguy kịch. Tôi nghĩ việc cô mất khả năng tự chủ và có thể ngất bất cứ lúc nào đều có thể xảy ra. Tôi e rằng... Lời nói của vị Giáo Sư Trần chầm chậm nói với cô trong phòng bệnh nơi cô vẫn thường xuyên tới truyền hóa chất.

-...Tôi đã xác định tư tưởng cho điều đó. Có thể nói...sống tới bây giờ và nhờ sự tận tình giúp đỡ của Giáo Sư trong một năm vừa qua cũng khiến tôi vô cùng biết ơn. Hiểu Cầm trả lời với đôi mắt long lanh nhìn vị bác sĩ và mỉm cười khi khuôn mặt cô lộ rõ những gân xanh gầy gò.

Mái tóc của Hiểu Cầm ngày một thưa thớt, nếu nhìn rõ sẽ lộ thấy da đầu khi cô cố tình đánh rối những lọn tóc xoăn và che giấu đi bằng lọn tóc búi giả trên đầu.

Mái tóc trước đây vốn rất đẹp, dày bóng bồng bềnh đáng ghen tị của đám bạn và những lúc gội đầu phải chờ rất lâu cho tóc khô thì sau những đợt hoá trị và truyền hoá chất thì những sợi tóc đó rụng ngày một nhiều hơn.

Mỗi lần đứng trước gương, đôi mắt Hiểu Cầm với nét trầm buồn và giọt nước mắt đều khẽ rơi vội xuống má cô. Nỗi đau trong lòng với dòng máu nhiễm khuẩn trong cơ thể đều hành hạ thể xác cô và dung mạo ngày càng thay đổi. Cô còn quá trẻ, còn muốn sống thật …thật lâu bên Tiểu Hạo, Mãn Phong va phụng dưỡng ba mẹ hai bên. Nhưng…cô cố gắng nuốt những giọt nước mắt, những nỗi buồn, những nỗi đau vào bên trong bản thân để chồng cô, ba mẹ không phát giác được. Cô không muốn những người thân yêu phải lo lắng cho cô, xem cô như một người bệnh với ánh mắt thương hại và ba mẹ cô sẽ như thế nào khi thấy cô như vậy.

Khóc ư? Buồn ư?... Rốt cuộc cũng chẳng làm được gì bởi mọi thứ dường như đã sắp tới ngày cô không còn được thấy ánh nắng, những cơn mưa, những tiếng cười Tiểu Hạo đáng yêu, những lời nói có phần lạnh nhạt của Mãn Phong với cô.

…Tiếng chuông lấy điện thoại trong túi xách cô với bản nhạc quen thuộc, là số Mãn Phong.

-Alo, em đang đi đâu vậy? Sao vẫn chưa về nhà? Mãn Phong với giọng nói sang sảng bên đầu dây.

-Em đi chợ nhưng Lạc Nhi rủ em đi mua đồ và làm tóc. Đồ ăn, đồ uống giã rượu và thuốc em để trên bàn anh đã ăn và uống chưa? Hiểu Cầm nhẹ nhàng trả lời Mãn Phong và nói dối việc cô đi mua sắm với Lạc Nhi khi cô đang ở trong bệnh viện.

-Anh ăn và uống rồi. Cảm ơn em. Mãn Phong trả lời với giọng khá mệt mỏi.

-Mãn Phong,... Giọng Hiểu Cầm lí nhí bên đầu dây định nói với anh nhưng cô lại đột nhiên ngập ngừng không nói gì.

-Sao em? Có việc gì không? Mãn Phong tỏ vẻ tò mò khi vợ anh lại định nói gì mà dừng lại.

-Mãn Phong, hôm nay Tiểu Hạo chỉ học buổi sáng. Chúng ta đưa con đi chơi công viên và chụp ảnh cùng nhau được không? Đã lâu rồi gia đình chúng ta chưa đi chơi. Hôm Trung thu vừa rồi anh cũng... Hiểu Cầm trả lời với giọng nhẹ nhàng và dò hỏi ý chồng cô.

-Được. Vậy đi. Chiều nay hai mẹ con thích đi đâu, anh sẽ chiều tất. Ok? Mãn Phong trả lời dứt khoát khi chính xác anh cũng đã lâu không đưa cô và Tiểu Hạo đi chơi cùng nhau.

———

-Mãn Phong, chúng ta cùng ngồi cho họa sĩ vẽ bức ảnh gia đình được không? Hiểu Cầm chỉ vào vị hoạ sĩ ngồi ghế nhựa trong góc khuất công viên Hoàng Phố với đôi mắt sáng thích thú.

-Tiểu Hạo, con thích không? Mãn Phong một tay nắm tay Tiểu Hạo và bên tay kia là vợ anh hỏi cậu con trai tinh nghịch.

-Dạ ba, được ạ. Nhưng xong ba và mami phải đưa con ra chơi đu quay đằng kia và kẹo hồ lô nha. Ánh mắt tròn Tiểu Hạo và giọng nói đáng yêu cậu bé nhìn Mãn Phong trả lời hồn nhiên.

Cả ba người với những nét thanh tú và cùng nhau nụ cười vô cùng hạnh phúc dần dần được hiện lên trong bức vẽ của vị họa sĩ già.

-Đẹp quá! Hiểu Cầm thích thú với bức vẽ đen trắng trên tay như mừng rỡ.

Một bức tranh rất đẹp cả gia đình với đầy đủ chồng cô và con trai với khung cảnh đằng sau là vườn hoa tulip đủ sắc màu rực rỡ. Bức vẽ với một gia đình thật hạnh phúc. Đây cũng chính là một trong những tâm nguyện đã được hoàn thành của Hiểu Cầm. Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc và giọt nước mắt khẽ rơi xuống khóe miệng với vị mặn niềm vui đó.

Điện thoại Mãn Phong reo lên liên tục. Anh không nghe máy.

-Mãn Phong, sao không nghe máy. Lỡ công ty có chuyện quan trọng xảy ra thì sao? Hiểu Cầm quay sang nhìn Mãn Phong lo lắng.

-Kệ đi. Không quan trọng đâu. Mãn Phong trả lời lạnh lùng với ánh mắt sắc lẹm.

-Alo, Liên Khương có chuyện gì gấp tìm tôi sao. Giọng Mãn Phong bắt máy.

-Alo, Chủ Tịch. Bên phía Hoàng Hà bỗng nhiên thay đổi, họ không muốn hợp tác phía chúng ta và đang muốn kêu chúng ta hoàn trả số tiền đặt cọc gấp trước chiều nay. Giọng cô thư ký Liên Khương đầu dây sốt sắng.

-Chủ Tich, anh nghe rõ không? Giọng Liên Khương gấp gáp trả lời.

-Tôi tới công ty ngay. Cô hãy thông báo cuộc họp gấp nửa tiếng đồng hồ nữa. Mãn Phong trả lời rồi cúp nhanh điện thoại.

-Xin lỗi hai mẹ con. Công ty xảy ra chuyện cần anh giải quyết. Em và Tiểu Hạo cứ chơi đi và bắt taxi về hoặc anh nói Lái xe Vương qua đón hai người.

Mãn Phong với vẻ mặt thay đổi, anh vỗi vã bỏ đi rất nhanh trước thái độ khá lo lắng của Hiểu Cầm cũng như cậu bé Tiểu Hạo.

------

-Số tiền đặt cọc với Hoàng Hà chúng ta đã sử dụng cho bên sản xuất Tùng Nguyên hai ngày trước. Do đó, chúng ta sẽ không đủ tiền để trả trước chiều nay ngoại trừ đem bán gấp cổ phiếu trên sàn với giá thấp nếu không… Giọng vị Trưởng phòng kinh doanh lên tiếng trong cuộc họp.

Ánh mắt Mãn Phong đỏ ngầu giận dữ, khuôn mặt lạnh lùng với những con số trước mắt. Tin nhắn điện thoại anh hiện lên với hình ảnh Vương Tử Lâm với bàn tay chảy máu khi cô tự rạch trong phòng tắm tự tử.

Mãn Phong đứng dậy đột ngột ném thẳng chiếc điện thoại đắt tiền xuống đất vô cùng tức giận cùng lúc sự việc rắc rối xảy ra.

Hiểu Cầm trở về nhà và không ngừng gọi cho Mãn Phong nhưng thuê bao tắt máy, cô lo lắng không biết xảy ra chuyện gì và nghe thư ký riêng nói anh đã rời cuộc họp gấp chiều nay.

-Mãn Phong… Mãn Phong… Mãn Phong. Hơi thở yếu ớt của Hiểu Cầm phát ra từ miệng cô rất khẽ trong trạng thái hoàn toàn bất tỉnh.

-Mẹ, mẹ có sao không mẹ? Cậu bé Tiểu Hạo với ánh mắt lo lắng khi lay Hiểu Cầm với cơ thể hoàn toàn không hề biết gì nữa.

Những hình ảnh cô và Mãn Phong, hình ảnh Tiểu Hạo với nụ cười đáng yêu của con đang hiện lên trong trạng thái vô thức của cô.

Đôi mắt Hiểu Cầm từ từ khép lại…

“Nếu có một điều ước em chỉ ước 1 điều duy nhất được ở bên cạnh anh và gia đình nhỏ chúng ta mãi mãi. Mọi thứ với em vẫn vẫn còn rất nhiều việc cần làm và thực hiện dang dở. Hãy ôm em đi, hãy nói em biết rằng anh yêu em” – Hiểu Cầm.