Chương 7: Ngày cuối cùng ( end )

-Xin lỗi, anh phải theo chúng tôi xử lý vết thương và vợ anh cũng cần phải tĩnh dưỡng lúc này. Hai người y tá đứng bên cạnh Mãn Phong khẽ kéo người anh ra khỏi Hiểu Cầm nằm đó với hơi thở yếu ớt và chìm vào giấc ngủ sâu khi bên tay cô là đường dây truyền tĩnh mạch và các máy hỗ trợ bên cạnh.

Mãn Phong với những giọt máu tươi chảy xuống trên khuôn mặt anh ngày một nhiều và nhìn Hiểu Cầm trong trạng thái mơ hồ. Anh cảm nhận nỗi buồn xâm lấn trong lòng anh lúc này.

Tỉnh dậy sau liều thuốc gây mê và những vết khâu trên trán và má phải do sự va đập vào đầu lúc va chạm tai nạn. Mãn Phong giật chiếc kim đường truyền ở bàn tay. Anh lom khom đứng dậy, lần mò tới phòng Hiểu Cầm. Anh lo lắng cho sức khỏe của cô hơn bao giờ hết.

-Tiếc cho vợ của người đàn ông sáng nay bị tai nạn. Cô ấy rất xinh đẹp lại là tiểu thư của gia đình giàu có vậy mà lại bị ung thư máu giai đoạn cuối.... Giọng nói của một cô y tá và ánh mắt lộ rõ sự đáng tiếc trên gương mặt cô khi đang nói chuyện về Hiểu Cầm với mấy người y tá túc trực ngoài hành lang mà Mãn Phong vô tình nghe được.

-Ung thư máu? Giai đoạn cuối? Hiểu Cầm... Không!...Tôi không tin... Chẳng phải cô ấy...vẫn luôn bình an và …vẫn cư xử bình thường hàng ngày sao...? Những lời nói tự nhủ của Mãn Phong và những câu trả lời tự phát của anh mà trong tâm can anh nỗi đau đó dường như còn đau hơn những vết thương cơ thể bên ngoài.

-----

-Mẹ, con xin mẹ đừng nói với Mãn Phong nha mẹ...Dù sao con cũng không muốn anh ấy phải lo lắng cho bệnh tình của con. Công việc tại công ty của anh ấy đã có quá nhiều áp lực...Vì vậy... mẹ đừng nói anh ấy biết về bệnh tình con. Con không muốn con lại là…gánh nặng của anh ấy. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt Hiểu Cầm và giọng nói yếu ớt khi cô cầm bàn tay của bà Hiểu Phương, mẹ cô.

Mãn Phong với bàn tay định mở cửa bước vào thì những giọng nói rất nhỏ nhẹ của Hiểu Cầm từ bên trong vọng ra.

Mãn Phong lặng im. Anh đứng ngây người trước cửa và hướng ánh mắt của anh từ xa nhìn Hiểu Cầm.

Khuôn mặt vốn rất xinh đẹp và cơ thể gần như hoàn hảo của cô trước đây mà có lẽ trong thời gian vừa qua anh đã không hề nhận ra rằng khuôn mặt cô rất xanh xao, gầy hơn rất rất nhiều với trũng mắt sâu và gân xanh hiện rõ trên làn da trắng của Hiểu Cầm.

Sống mũi cay cay của Mãn Phong khi những giọt nước mắt bỗng chảy xuống trên khuôn mặt người đàn ông vốn rất bản lĩnh và lạnh lùng.

-Anh sai rồi… Hiểu Cầm. Vị mặn của giọt nước mắt thấm vào miệng của Mãn Phong khi anh chợt nhận ra rằng mọi việc anh làm đối với cô chỉ toàn là sự lạnh nhạt, vô tâm và không đáng có với người vợ đã ở bên cạnh anh những năm tháng qua.

———

-Mãn Phong...Mặt anh... Hiểu Cầm với bàn tay nhỏ bé sờ vào vết thương được băng bó trên mặt Mãn Phong và khuôn mặt cô tỏ ra hết sức lo lắng cho anh.

-Không sao. Chỉ vì tai nạn không may nên anh bị mất lái. Em coi cũng đâu có gì đâu. Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Mãn Phong mỉm cười và cầm bàn tay Hiểu Cầm lướt trên mặt anh ấm áp.

-Mãn Phong, chúng ta và Tiểu Hạo đi ra biển Bắc Hải nhé! Em muốn... Hiểu Cầm với ánh mắt long lanh nhìn Mãn Phong nói thì bị anh chặn lại.

-Chỉ cần em muốn, bất kể đi đâu anh cũng sẽ đưa em đi. Mãn Phong với ánh mắt nhìn Hiểu Cầm âu yếm, anh ôm cô vào ngực khi bản thân cố tỏ ra bình thường và ngăn dòng nước mắt chảy xuống khoé mi.

Những lời nói của vị Bác sĩ điều trị cho Hiểu Cầm gần 1 năm qua khi chính Mãn Phong xin ông nói thật về bệnh tình của cô. Anh muốn được chính tai nghe thấy điều đó.

-Xin lỗi. Cô gái trẻ đó thật là dũng cảm và nghị lực trước tình hình sức khỏe ngày một giảm sút. Bản thân cô ấy cũng đã từ chối việc ghép tủy ưu tiên cho những bệnh nhân khác. Tôi nghĩ thời gian…không còn nhiều nữa. Giong vị Bác sĩ với khuôn mặt hiền từ trầm mặc trả lời Mãn Phong.

Đôi chân của anh dường như muốn khụy xuống và mọi thứ đen tối bao trùm Mãn Phong.

Nghĩ đến việc Hiểu Cầm – vợ anh khi phải chịu đựng căn bệnh khó chữa, nhưng đau đớn và sự lạnh nhạt từ anh khiến trái tim Mãn Phong như vụn vỡ.

———

-Woa! Bánh nướng! Vẫn còn nóng này. Ngon quá! Anh mua lúc nào vậy Mãn Phong? Nụ cười rất tươi của Hiểu Cầm khi Mãn Phong đặt vào tay cô túi bánh nướng vẫn còn nóng hổi.

-Anh đã điện thoại cho Chú mang tới... Mãn Phong định trả lời thì Hiểu Cầm đã đặt chiếc bánh nướng vô miệng anh bất ngờ khiến anh không kịp nói tiếp câu.

-Ngon đúng không anh? Anh biết đấy! Chiếc bánh nướng này chính là mối nhân duyên cho em được gặp anh. Chẳng phải anh đã nhường chiếc bánh cuối cùng hôm đó cho em và tính ra… chúng ta đã sống với nhau 7 năm rồi đó. Thời gian trôi đi nhanh thật. Hiểu Cầm với chiếc bánh cắn từ từ và nước mắt cô khẽ rơi khi cảm nhận vị đắng từ chiếc bánh nướng mà vốn dĩ nó rất ngon và ngọt.

-Anh Xin lỗi. Anh sẽ dành thời gian rảnh rỗi đưa em đi ăn bánh nướng và nhiều món ăn khác nữa. Anh hứa với em, Hiểu Cầm. Mãn Phong nắm lấy bàn tay Hiểu Cầm và hôn lên bàn tay nhỏ bé trên chiếc nhẫn cưới khắc tên hai người mà lòng anh cảm thấy quặn đau vô cùng.

———

-Biển đẹp quá! Tiểu Hạo ra đây chơi với mẹ nào. Hiểu Cầm với nụ cười tươi tắn cầm bàn tay nhỏ bé của con trai chạy lại bãi biển màu xanh ngọc phía trước mừng rỡ.

-Mãn Phong, anh ra đây đi. Chụp ảnh cho em và Tiểu Hạo nào... Hiểu Cầm với đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc và vẫy vẫy tay ra hiệu cho Mãn Phong chụp ảnh cho cô và con trai.

Những hình ảnh Hiểu Cầm và Mãn Phong cùng bé Tiểu Hạo đều được lưu lại trong những khuôn hình được in nhanh trong chiếc máy ảnh. Những hình ảnh một gia đình trẻ đáng ngưỡng mộ và trong đó là những nụ cười ánh lên rất hạnh phúc.

Và đã lâu rồi họ mới được vui vẻ, hạnh phúc đến thế! Có lẽ vì cuộc sống và những mẫu thuẫn không đáng có khiến cho gia đình họ quên đi mất những giây phút bình dị đến vậy.

Hiểu Cầm từ từ đặt bé Tiểu Hạo xuống giường và đặt nụ hôn thật ấm áp lên trán cậu bé với đôi má ửng hồng. Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của con trai vẫn nắm chặt tay cô không buông. Hiểu Cầm mỉm cười và ôm chặt lấy Tiểu Hạo rất rất lâu.

Cô cảm nhận được... thời gian có lẽ sẽ không còn nhiều dành cho cô và cô đã ước rằng giây phút bên cạnh Mãn Phong và Tiểu Hạo sẽ dừng lại đây mãi mãi.

Những giọt máu tươi bắt đầu chảy xuống mũi cô, Hiểu Cầm nhanh chóng ngửa mặt lên và lấy khăn lau đi rất nhanh.

Cô bước ra bên ngoài và nhìn về phía mặt trăng trên cao với những âm thanh sóng vỗ rì rào.

-Mãn Phong chúng ta đi dạo biển đi anh...Tối nay bầu trời rất nhiều sao sáng, đẹp thật đó Mãn Phong... Hiểu Cầm khẽ nói và chỉ về những ngôi sáng sáng trên bầu trời đằng xa thì Mãn Phong đã đặt nụ hôn lên môi cô nhẹ nhàng.

———

-Mãn Phong, em xin lỗi... Em... Hiểu Cầm với lời nói nhẹ nhàng nhìn Mãn Phong khi cơ thể cô dựa vào trước ngực Mãn Phong dưới bãi cát trắng cạnh biển.

- Là anh sai. Là anh có lỗi với em. Em tha thứ cho anh được không? Mãn Phong ôm chặt Hiểu Cầm vào lòng anh và anh lấy tay vuốt mái tóc rất mỏng của cô trả lời đau xót nơi chân ngực.

-...Em biết anh bận công việc. Em biết vì sự coi thường của ba mẹ em đối với anh khiến anh cảm thấy áp lực. Em đã nghĩ chỉ cần tình yêu của em và anh là đủ. Và con trai Tiểu Hạo của chúng ta nữa... Hiểu Cầm với giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má cao của cô bắt đầu thấm lên chiếc áo sơ mi của Mãn Phong điềm đạm nói.

-Anh xin lỗi. Em luôn là người vợ chăm lo cho anh và gia đình. Là một người mẹ rất tốt của Tiểu Hạo. Chỉ là… anh không xứng đáng với em mà thôi... Mãn Phong lặng lẽ nhìn về bãi biển xa xăm trả lời.

-Mãn Phong... Lấy anh và được sống với anh trong suốt thời gian chúng ta chung sống em không hề trách móc anh. Đừng nói những lời như vậy nữa. Chẳng phải gia đình chúng ta vẫn đang vui vẻ hạnh phúc sao. Mãn Phong,... anh có thể hát cho em nghe được không? Lâu rồi em không được nghe từ anh rồi. Giọng nói trầm ấm Hiểu Cầm nhìn Mãn Phong ánh lên niềm hạnh phúc.

Có lẽ với cô, mọi thứ đã đều thật mãn nguyện.

“.... Em hỏi anh yêu đến chừng nào

Anh nói anh yêu em thật nhiều

Tình của anh là thật, trái tim anh là thật

Có ánh trăng kia nói hộ lòng anh...”

Những ca từ của bài hát Ánh trăng nói hộ lòng tôi của nữ ca sĩ nổi tiếng chần chậm được ngân lên từ giọng ca trầm ấm của Mãn Phong trong bóng đêm tĩnh mịch với hai người ở bên cạnh nhau.

-Hiểu Cầm à, mặt trời đã lên rồi. Chẳng phải em vẫn luôn thích ngắm mặt trời mọc sao. Giọng nói của Mãn Phong xen lẫn giọt nước mắt chảy dài khi anh ôm cơ thể của Hiểu Cầm đang trong lòng anh với nụ cười vốn rất xinh đẹp.

Mái tóc buông dài xõa xuống với những sợi tóc vương vấn lên đôi mắt long lanh đã nhắm lại chìm trong giấc ngủ rất sâu. Bàn tay của Hiểu Cầm khẽ rơi xuống dưới bãi cát trắng...

———

Bảy năm trước:

-Xin lỗi... Có phải cô đã bỏ quên chiếc đĩa CD này tại quán cà phê đối diện không? Giọng nói có chút quen thuộc từ một giọng đàn ông chìa ra chiếc CD đứng đối diện Hiểu Cầm.

-Cảm ơn anh. Hiểu Cầm với nụ cười rất xinh đẹp và ánh mắt long lanh trong ánh nắng rực rỡ trả lời anh. Mái tóc buông xõa với những sợi tóc tung bay trong gió khiến cô như một nàng công chúa giữa đời thường.

Cô nhận ra anh. Anh cũng nhận ra cô khi ánh mắt hai người nhìn nhau.

Đó cũng chính là lần gặp gỡ “định mệnh” lần thứ hai của anh và cô.

-Cô cũng thích bài hát Ánh trăng nói hộ lòng tôi. Tôi cũng là một người rất thích ca từ bài hát đó. Tôi là Mãn Phong. Mãn Phong đưa bàn tay ra trước mắt Hiểu Cầm với nụ cười gượng gạo, bẽn lẽn.

-Vâng, chào anh. Tôi là Hiểu Cầm. Hiểu Cầm với nụ cười tươi nắm lấy bàn tay to lớn Mãn Phong mà ngay từ giây phút đầu tiên gặp anh tại tiệm bánh nướng trước đó cô đã nghĩ rằng sẽ gặp lại anh lần nữa.

———

Hiện tại:

-Tiểu Hạo, dậy đi con. Muộn rồi. Mãn Phong lấy tay vỗ vỗ vào cậu con trai đáng yêu trong buổi sáng sớm.

Anh nhanh chóng lấy chiếc áo sơ mi màu xanh da trời và lựa 1 chiếc cà vạt kẻ phù hợp trog 30 cái cà vạt nhiều màu sắc đã được Hiểu Cầm thắt sẵn để trong tủ cho anh.

Cô cũng không quên ghi lại cách thắt nút cà vạt chi tiết cho Mãn Phong khi vốn thường ngày vẫn là cô chuẩn bị cho anh.

Có lẽ Hiểu Cầm đã định sắn trước những điều đó từ trước lúc cô mất. Cô cũng chuẩn bị những món đồ dành cho con trai Tiểu Hạo trong những ngày quan trọng cậu bé. Từ món quà vào năm học đầu tiên, cuối cấp và sinh nhật cậu bé.

Mọi thứ đều được Hiểu Cầm chuẩn bị đầy đủ cũng giống như cô vẫn đang con sống vậy.

Mãn Phong với nụ cười tươi và nắm lấy bàn tay Tiểu Hạo bước đi rất vui vẻ khi trong căn phòng gắn rất nhiều bức ảnh gia đình ba người và bức ảnh cô với nụ cười tươi ánh lên niềm hạnh phúc đang bế Tiểu Hạo trong ánh nắng lung linh thật xinh đẹp.

-Ba à, chẳng phải mặt trăng trung thu năm nay rất đẹp và to nữa. Mami nói với con rằng mặt trăng cũng giống như mami. Mỗi bước đi của con mami sẽ đi theo con từng bước đó. Giọng nói dễ thương của Tiểu Hạo lí lắc nắm tay ba cậu là Mãn Phong hồn nhiên nói.

-Đúng vậy, mami con sẽ mãi mãi ở bên cạnh ba con chúng ta. Mãn Phong mỉm cười và nắm chặt bàn tay nhỏ bé cậu con trai trả lời.

- Hiểu Cầm à! Cha con anh sẽ sống thật tốt và thật hạnh phúc! Mãn Phong tự nhủ và nhìn lên ánh trăng theo ngón tay nhỏ bé của Tiểu Hạo trên bầu trời mà có lẽ Hiểu Cầm vẫn đang dõi theo cha con anh.

Một ngày rằm Trung thu đã tới với ánh trăng to bản phủ xuống bóng dáng hai cha con trên con phố bên Hồ Hoàng Phố và những tiếng cười đùa nhộn nhịp cuả mọi người. Chỉ tiếc là thiếu vắng bóng dáng của cô - Hiểu Cầm.

“Em tin vào giây phút từ ngày đầu gặp anh, từ lúc anh nhìn em với nụ cười bẽn lẽn đó. Đã rất nhiều lần em giấu đi những giọt nước mắt vô tình, nhưng chưa một lần nào em oán trách anh. Bởi lẽ… tình yêu em dành cho anh rất rất nhiều. Kiếp sau, nếu có thể chúng ta sẽ lại gặp nhau lần nữa” – Hiểu Cầm.

Hết!

Đôi lời sau kết:

Xin chân thành cảm ơn mọi người đã đọc và dõi theo câu chuyện Bảy ngày yêu cuối. Với định hướng cái kết khá buồn từ ban đầu vì vậy khi mỗi đoản ra đã có những bạn đọc đã bình luận và đã có những giọt nước mắt buồn dành cho Hiểu Cầm. Tôi hết sức cảm ơn và chân trọng điều đó. Với các bạn có lẽ là nỗi buồn nhưng với tôi thì có lẽ đã thành công khi chạm vào tình yêu thương của mọi người dành cho nhân vật nữ chính hay sự oán trách đối với Mãn Phong.

Về nhân vật phản cảm Vương Tử Lâm thì tôi sẽ tạm kết như sau:

-Anh điên sao. Anh có biết con chúng ta đã mất rồi không. Chỉ vì anh mà tôi… Cái tát rất lớn của một người đàn ông bên cạnh Tử Lâm với khuôn mặt đằng đằng sát khí.

- Cô… Giỏ trái cây trên tay Mãn Phong rơi xuống dưới chân khi trước mặt anh là người phụ nữ anh đã từng quan hệ và sự giả dối mà người đàn bà đã lừa dối anh khiến anh luôn tự dằn vặt, trách móc bản thân mình. Và đây được coi như lỗi lầm không đáng có khiến cho anh ngày một xa cách vợ anh, Hiểu Cầm.