Chương 4: Ngày thứ tư

Hiểu Cầm dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tiểu Hạo khi Mãn Phong đêm qua không về.

Cô đặt chiếc cà vạt màu xám cùng chiếc áo sơ mi kẻ xanh da trời của anh vào trong tủ như mọi ngày.

Nhìn vào chiếc gương phản chiếu hình ảnh Hiểu Cầm là một phụ nữ 30 tuổi, độ tuổi còn quá trẻ để tận hưởng cuộc sống và rất nhiều dự định tương lai cô muốn thực hiện.

Vậy mà cuộc sống dường như đã cho cô tận hưởng những điều ngọt ngào từ ba mẹ thương yêu, sống một cuộc sống nhung lụa, có một người chồng chính là mối tình đầu duy nhất và con trai Tiểu Hạo quá đáng yêu. Có lẽ cuộc sống ngọt ngào đó cũng chỉ kéo dài tính theo từng ngày ít ỏi này mà thôi.

Hình ảnh Hiểu Cầm – Mãn Phong với bức ảnh cưới của một cặp đôi trai tài gái sắc đều tương xứng với nụ cười đầy mãn nguyện tình yêu và ước hẹn.

Mọi hình ảnh chầm chậm cuộc sống hai người dần hiện lên ký ức của Hiểu Cẩm khi cô chứng kiến giọt nước mắt hạnh phúc của Mãn Phong lúc anh tự cầm kéo cắt rốn cho Tiểu Hạo khi đó khiến nước mắt Hiểu Cầm rơi xuống. Và hình ảnh cả ba người những lúc hạnh phúc với những tiếng cười, những hình ảnh lúc anh và cô dần lạnh nhạt với nhau,.. Mọi thứ dường như đang nhòa dần với trí nhớ của Hiểu Cầm.

Cô thực sự cảm thấy xót xa, cô thực sự yếu đuối lắm…

------

Mãn Phong với đôi mắt xa xăm và những lời nói của Tử Lâm, người phụ nữ anh chỉ có tình cảm qua lại mà thôi vậy mà tối hôm qua cô nói đã có thai với anh.

Tối hôm trước:

-Cô điên rồi. Tôi đã bảo cô phải uống thuốc tránh thai cơ mà Vương Tử Lâm. Tôi nói cho cô biết đừng mang cái thai của cô ra ép buộc Mãn Phong tôi. Mãn Phong với đôi mắt giận dữ nắm chặt người phụ nữ với dung mạo xinh đẹp quyến rũ.

-Em…Em tháng rồi em bị quên. Em xin lỗi. Em không hề muốn lấy cái thai ra ép buộc anh. Nếu anh không muốn em sẽ tự nuôi nó, Mãn Phong. Tử Lâm với hàng nước mắt van nài anh.

-Điên rồ! Hãy bỏ nó đi ngay lập tức. Mà tôi nói cho cô biết nó có phải con tôi hay không thì tôi cũng còn không biết đâu. Loại đàn bà như cô cũng chỉ là loại mạt hạ mà thôi. Hừ… Mãn Phong lạnh lùng hất thẳng Tử Lâm xuống sàn nhà và anh đi thẳng tới quán bar uống rượu với tâm trí vô cùng rối loạn.

Hiện tại:

-Chủ tịch…Chủ tịch... Dự án của phòng kế hoạch đưa ra anh cảm thấy ok không? Nếu được chúng ta sẽ tiến hành sớm. Thư ký Liên Khương với giọng nói nhẹ nhàng gọi anh sực tỉnh với những ý nghĩ rối rang.

-Uhm, cứ vậy đi. Mọi người hãy gửi báo cáo cho tôi sau đây. Không có việc gì, kết thúc cuộc họp tại đây. Mãn Phong đứng dậy với trang phục nồng nặc mùi rượu tối qua và khuôn mặt vô thần không cảm xúc khiến những ban lãnh đạo cấp cao trong phòng có phần khó hiểu và ngán ngẩm nhìn anh.

-----

Hiểu Cầm đưa Tiểu Hạo tới trường. Cô dự định đi mua sắm những vật dụng cần thiết mà cô đã tự sắp xếp trong đầu cũng như là sẽ ăn cơm với ba mẹ cô trưa nay khi ông bà nhắc cô qua nhà cùng với Mãn Phong nhiều lần.

Dừng xe lại tại Trung tâm thương mại gần trường con, cô khẽ bước tới cửa hàng quần áo nam để mua đồ cho Mãn Phong khi từ lúc hai người yêu nhau cho tới lúc kết hôn đều là cô mua cho anh. Suy cho cùng tính cách của Mãn Phong cũng rất đơn giản từ trang phục tới món ăn cũng đều rất dễ chỉ có là anh hay bị di ứng khi ăn hải sản mà thôi.

Hiểu Cầm mua rất nhiều đồ cô cũng không quên mua cho ba mẹ cô, ba mẹ Mãn Phong những thực phẩm chức năng bổ dưỡng và đồ cho Tiểu Hạo.

Hiểu Cầm lấy máy điện thoại cho Mãn Phong. Cô muốn gọi anh cùng tới nhà ba mẹ cô ăn cơm.

-Alo, có chuyện gì không em? Mãn Phong với giọng nói lạnh lùng nghe máy bên đầu dây.

-Em muốn hỏi anh trưa nay qua nhà ba mẹ em ăn cơm. Ông bà muốn hai vợ chồng mình qua. Anh… Hiểu Cầm định nói tiếp thì Mãn Phong đã ngắt lời của cô.

-Anh không đi được. Để hôm khác đi. Thế nhé! Mãn Phong trả lời rất nhanh khi chưa kịp nghe Hiểu Cầm nói và cúp máy.

Hiểu Cầm với chiếc điện thoại trong tay với những âm thanh tít tít khá quen thuộc khi Mãn Phong thường dập máy của cô trước khi cô kịp nói câu chào anh khác xa những lời yêu thương trước kia bằng những cuộc điện thoại khó mà dứt câu khi hai người nói chuyện trước đây.

Hiểu Cầm thở dài, trên hai tay cô đầy ắp những đồ dùng rất nhiều. Có lẽ cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho những người thân yêu của mình lần cuối bằng tất cả tình yêu thương của mình dành cho họ.

------

-Mãn Phong anh ăn cơm tối chưa? Để em đi hâm nóng lại thức ăn nhé! Hiểu Cầm với ánh mắt vui mừng khi thấy Mãn Phong trở về những khuôn mặt có chút lạ lẫm với trang phục chưa thay từ ngày hôm trước.

-…Mãn Phong im lặng không trả lời. Anh nhìn Hiểu Cầm với ánh mắt vô cùng sắc lẹm nắm chắc lấy hai tay Hiểu Cầm cứ nhìn cô một cách rất lâu.

-Không cần đâu. Mãn Phong vẫn trang phục đó bước lên giường và quay mặt vào trong tường nhắm mắt ngủ bỏ mặc một Hiểu Cầm vẫn đang đứng chơ vơ giữa phòng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô tiến lại cởi giày và tất của anh vẫn đang đi rồi nhẹ nhàng đắp chiếc mền lên người anh và lại nằm cạnh anh khi ánh mắt cô vẫn đang nhìn bóng lưng vững chãi của Mãn Phong vốn quen thuộc rất… rất gần bên cạnh cô nhưng vô cùng lại cách xa.

“Dẫu biết rằng cuộc sống hôn nhân vẫn luôn hỗn tạp và không giống như tình yêu lứa đôi trước đó. Nhưng hãy cứ thử đi, nếu bạn vượt qua được mọi thứ, chắc chắn sẽ có hạnh phúc! Còn không thì ít ra bạn đã cố gắng khi đã tin và yêu họ hết lòng”