Chương 3: Ngày thứ ba

Khuôn mặt nhợt nhạt với đôi môi run rẩy và ánh mắt đượm buồn của Hiểu Cầm trong trạng thái vô cùng tiều tụy khi cô đang nằm truyền hóa chất tại bệnh viện nơi cô vẫn âm thầm điều trị.

-Hiểu Cầm, tôi nghĩ cô nên ở lại bệnh viện theo dõi và điều trị với những tình huống xấu. Việc ghép tủy tôi cũng đặt ưu tiên cho cô lên trên đầu để phẫu thuật và... Giọng vị Giáo Sư Trần - người trực tiếp điều trị cho Hiểu Cầm gần năm nay nhìn cô nói nhưng đã bị cô cướp mất lời.

-Giáo Sư Trần, không cần đâu. Tôi nghĩ Giáo Sư không phải dành sự ưu đãi đặc biệt trường hợp của tôi. Vẫn còn rất nhiều bệnh nhân khác xứng đáng được có cơ hội sống hơn tôi. Bệnh tình tôi...tôi biết chắc sẽ khó qua khỏi. Tôi thực sự...chỉ muốn dành những giây phút ít ỏi còn lại trong cuộc đời này được ở...bên những người thân yêu của mình. Cảm ơn Giáo Sư. Hiểu Cầm với ánh mắt trầm buồn nhìn vị Giáo Sư trả lời lãnh đạm.

-...Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ kĩ về điều này Hiểu Cầm. Dù chỉ 1% cơ hội chúng ta cũng phải nắm lấy và tin rằng mọi phép màu đều có thể xảy ra. Giáo Sư Trần nhìn cô lo lắng và ông thực sự khâm phục bản lĩnh gắng gượng bệnh tật ung thư giai đoạn cuối của Hiểu Cầm. Ánh mắt vị Giáo Sư lộ rõ sự tiếc nuối và xót xa cho người phụ nữ còn quá trẻ sớm yểu mệnh. Ông lặng lẽ quay đi lắc đầu thở dài.

-.... Hiểu Cầm chỉ im lặng. Cô hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp chiếu rọi rực rỡ sắc màu với những đám mây xanh lơ lửng rất đẹp.

Có lẽ với những người sắp phải rời xa thế giới hiện tại mới có thể trân quý những điều vốn được xem như là việc hết sức bình thường vốn hiện hữu.

-----

Hiểu Cầm tự lái xe đứng đợi cổng trường Tiểu Hạo chờ con trai mà cô hết sức yêu quý hơn cả sinh mạng chính mình. Bởi đó chính là nguồn sống và là điều gắn kết tình yêu của cô với Mãn Phong.

-Mami...hôm nay con đã vẽ hình ảnh ba người nhà chúng ta cùng thả hoa đăng mà Trung thu mà chúng ta đã lỡ hẹn nè. Mami thấy có đẹp không ạ? Tiểu Hạo với đôi mắt to tròn giơ bức vẽ với hình ảnh đôi vợ chồng trẻ và cậu bé con nhìn trên trời với chiếc đèn ngộ nghĩnh bằng nét vẽ nguệch ngoạc rất hồn nhiên.

-Đẹp lắm con trai. Trung thu năm sau ba mẹ sẽ... Hiểu Cầm khẽ mỉm cười và cầm bức vẽ con trai nhìn với giọt nước mắt chảy xuống khóe mi nhưng cô đã kịp lấy tay lau nhanh chúng.

Chiếc điện thoại với tiếng nhạc chuông quen thuộc của Hiểu Cầm vang lên. Là số chồng cô, Mãn Phong.

-Alo, lát tối anh sẽ về sớm ăn cơm cùng hai mẹ con. Xin lỗi vì Trung thu anh đã lỡ hẹn... Anh... Giọng Mãn Phong đầu dây có chút e thẹn khác thường.

Có lẽ với anh tận sâu trong trái tim mình, gia đình vẫn là một điều gì đó rất thiêng liêng và anh không hề muốn đánh đổi cho dù giữa anh và cô ngày càng có khoảng cách xa không thể nói lên bằng lời.

-Vâng, em biết rồi. Hiểu Cầm trả lời với đôi mắt long lanh khi cô cảm thấy có chút rộn ràng trong trái tim vốn dĩ rất mềm yếu của mình. Cô nhìn Tiểu Hạo âu yếm và nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu con trai đang bên cạnh cô.

-----

-Tiểu Hạo, ba xin lỗi Trung thu đã không đưa con và mami thả đèn hoa đăng. Trung thu năm sau ba và Mami sẽ đứa con đi xem Ông trăng và thả đèn bù nhé! Mãn Phong bế cậu con trai với với đường nét khuôn mặt rất giống anh hồi nhỏ và cưng nựng cậu bé.

-Vâng, ba nhớ đây nha! Ba nhớ phải giữ lời hứa với Tiểu Hạo và mami đó! Không con sẽ bắt ba phải làm ngựa cưỡi cho Tiểu Hạo suốt đời. Cậu bé với nụ cười đáng yêu nhìn Mãn Phong rành rọt nói một cách ngộ nghĩnh.

Hiểu Cầm ở phòng bếp bày biện thức ăn và không quên mỉm cười nhìn hai cha con nô đùa một cách gần gũi ấm áp khiến cô cảm thấy rất vui nhưng từ trên mũi cô những giọt máu đỏ tươi đang chảy xuống gần môi cô và khẽ rơi xuống nền nhà rất nhiều.

Hiểu Cầm vội vã ngẩng đầu quay đi và không quên lấy tờ giấy ăn vội vàng lau những giọt máu tươi tránh sự nhìn thấy đôi mắt chồng cô.

Bữa ăn tối với ba người xen lẫn những tiếng cười cậu bé Tiểu Hạo cảm thấy trong căn nhà vô cùng ấm áp mà đã lâu rồi họ mới vui vẻ như vậy.

Điện thoại Mãn Phong khi có tin nhắn báo đến, sắc mặt anh thay đổi và nụ cười chợt tắt trên môi. Mãn Phong chỉ im lặng không nói gì và chiếc điện thoại lại kêu lên khiến không khí trở nên im lặng.

-Xin lỗi,anh nghe điện thoại chút. Mãn Phong đứng dậy đi vào trong phòng nghe điện thoại và nhanh chóng trở ra bên ngoài.

- Có việc đột xuất. Anh phải đi một lúc. Xin lỗi. Hai mẹ con cứ ăn tiếp nhé! Mãn Phong với ánh mắt lạnh lùng ôm hôn Tiểu Hạo và đặt tay lên vai Hiểu Cầm rồi vội vã bỏ đi.

“Cuộc sống hôn nhân tưởng chừng rất đơn giản nhưng xem ra còn quá nhiều điều khiến chúng ta vốn không lường trước được. Bởi tình yêu chưa chắc có thể kéo dài được mãi mãi. Tin hay không hãy để thời gian chứng minh điều đó!” – Trần Hiểu Lam.

Pic: Và em sẽ đến!