Chương 2: Ngày thứ hai

-Mãn Phong, hôm nay em có chuẩn bị bữa trưa cho anh với thịt chua ngọt và chả giò chiên viên cùng với đậu phụ tứ xuyên. Lát trưa anh hãy ăn nhé! Hiểu Cầm với giọng nói trầm ấm đặt hộp cơm cô đã cất công chuẩn bị cho anh.

-Ừ, cảm ơn em. Lần sau không cần phải vất vả như vậy đâu. Mãn Phong lạnh lùng miễn cưỡng cầm hộp cơm nhỏ xinh đi thẳng ra khỏi nhà.

-Hôm nay là trung thu, tối anh sẽ về nhà sớm chứ? Em muốn đưa Tiểu Hạo đi thả đèn hoa đăng và ngắm trăng tại Hồ Thượng Đế. Hiểu Cầm chạy với theo Mãn Phong nói khi thấy anh bắt đầu chuẩn bị lái xe.

-Được. Anh sẽ về sớm. Mãn Phong trả lời và nhấn ga phóng đi bỏ mặc Hiểu Cầm với nhiều nỗi lòng khó nói.

Bởi có lẽ đây sẽ là trung thu cuối cùng cô được ở bên anh và con trai Tiểu Hạo khi mà những lời vị bác sĩ vẫn vang vọng bên tai khi mà cô chỉ còn sống được một thời gian rất ngắn với căn bệnh ung thư máu giai đoạn cuối.

-----

-Chủ Tịch, hôm nay là Trung thu nên tôi xin phép về sớm đưa các cháu đi thả đèn l*иg và ngắm trăng. Anh cũng sẽ đưa Hiểu Cầm và Tiểu Hạo đi chơi chứ? Cô thư ký Liên Khương đặt xấp tài liệu trình ký trên bàn nhìn Mãn Phong mỉm cười và nói.

-Uhm. Mãn Phong lạnh lùng trả lời với đôi mắt chăm chú xem các tài liệu với các con số với công việc vốn quen thuộc của anh.

Có thể nói từ một nhân viên bán hàng trên chiếc xe máy cũ khắp phố phường vậy mà sau 7 năm anh đã tự thành lập một công ty và làm chủ với hàng triệu đô lợi nhuận mỗi năm. Chính vì vậy, ba mẹ của Hoa Hiểu Cầm cũng nhìn nhận và xem trọng anh về sự lựa chọn kết hôn trước đây của hai người.

Tiếng nhạc chuông điện thoại reo lên quen thuộc là Tử Lâm, người phụ nữ anh mới quen cách đây không lâu với dung mạo khá mỹ miều trong chuyến công tác tại Châu Long.

-Alo, Mãn Phong. Hôm nay qua nhà ăn cơm với em nhé! Em đã mua rất nhiều đồ thức ăn và bánh trung thu. Mấy hôm nay không gặp anh rồi đó. Nha anh. Giọng Tử Lâm nũng nịu níu kéo anh bên đầu dây.

-Anh hôm nay… Mãn Phong chưa kịp trả lời thì đã bị Tử Lâm chặn lại khi anh định từ chối cô.

-Em không biết đâu. Nhất định anh phải đến đó anh yêu. Tử Lâm đột ngột trả lời rồi cúp máy khiến Mãn Phong bần thần bởi ý định anh cũng muốn đưa Hiểu Cầm và Tiểu Hạo đi chơi Trung Thu.

-----

-Tiểu Hạo, chúng ta ra ngắm trăng đằng kia rồi chờ ba Mãn Phong tới cùng thả đèn hoa đăng nha con. Hiểu Cầm nắm bàn tay bé nhỏ của cậu bé 5 tuổi với đôi mắt to và rất đáng yêu.

-Dạ, mami. Trăng hôm nay to quá. Tại sao con đi tới đâu ông trăng cũng đi theo con tới đó mami? Tiểu Hạo chỉ ngón tay mũm mĩm lên bầu trời với mặt trăng đêm trung thu rất to và sáng hỏi Hiểu Cầm với câu hỏi rất ngô nghê đáng yêu.

-Bởi vì …con trai mẹ rất đáng yêu và ông trăng cũng giống như mẹ vậy. Dù sau này bất kể như thế nào, con phải nhớ rằng mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con và dõi theo từng bước con đi, Tiểu Hạo. Hiểu Cầm bế con trai lên và thơm vào chiếc má phúng phính rất đáng yêu của hai người.

Ở một căn chung cư cao cấp trên tầng 18 với tiện nghi khá khang trang và đồ nội thất toàn cao cấp hàng hiệu.

-Mãn Phong, chẳng phải anh đã chán ghét chị ta vậy tại sao anh còn sống chung với chị ta chứ? Tử Lâm với đôi môi gợi cảm và thân hình gợϊ ɖụ© hôn trên khuôn mặt vốn rất đẹp trai của Mãn Phong khi hai người vừa mới làʍ t̠ìиɦ xong.

-Đừng bao giờ mở mồm ra nói với tôi từ đó và nhắc tới vợ tôi ở đây nếu em muốn duy trì mối quan hệ chúng ta. Mãn Phong lạnh lùng hất thẳng Tử Lâm ra khỏi người anh và đứng dậy bỏ đi.

-----

Mãn Phong trở về nhà khá muộn khi anh đã thất hứa với Hiểu Cầm và con đi chơi Trung Thu.

Nhẹ nhàng đặt hộp bánh Trung thu với nhiều vị trái cây và đồ chơi lego xếp hình cho Tiểu Hạo trên bàn khách.

Anh mở cửa phòng ngủ thì Hiểu Cầm với cơ thể khá gầy gò, mái tóc buông xõa với đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ. Anh vội vàng đóng cửa trở ra phòng khách với điếu thuốc lá trên tay với những xúc cảm vô cùng lẫn lộn.

Hiểu Cầm mở mắt, từ bên khóe mắt cô với giọt nước mắt lăn dài trên má… Cảm giác nhói đau cùng với dòng máu nhiễm khuẩn chảy trong cơ thể cô với vô số những mũi giảm đau cô thường lén sử dụng hằng ngày.

“Có lẽ chúng ta không nên bắt đầu mối quan hệ để có kết thúc không hậu như bây giờ” – Hoa Hiểu Cầm.