Chương 1: Ngày thứ nhất: Quay trở lại nơi ta lần đầu gặp gỡ

"Có người nói rằng tình yêu là thứ gì đó khó có thể định nghĩa được, chỉ biết rằng khi chúng ta yêu một người nào đó thực sự một cách chân thành thì thể xác và tâm hồn mọi thứ chúng ta có đều muốn dành hết cho người mình yêu.

Nhưng khi phải rời xa người mình hết mực yêu thương…thì đó lại là điều vô cùng đau buồn nhất!”

Chúng ta đã từng yêu nhau, yêu một cách cuồng si rất nhiều thậm chí vì sự cấm đoán hai gia đình khác biệt khi gia đình em – 1 gia tộc có danh tiếng lẫy lừng với tập đoàn Hoa thị thì gia đình anh chỉ là một gia đình hết sức bình thường.

Nhưng hình như cuộc hôn nhân chúng ta đang có ngày trở nên héo tàn bởi vì tình yêu anh dành cho em trước đây giờ đã chuyển sang người phụ nữ khác.

-Mãn Phong, hôm nay em muốn ăn bánh nướng Tây an. Anh có thể đưa em đi không? Hiểu Cầm với đôi mắt to tròn với những đường nét khuôn mặt rất thanh tú nhưng dường như khuôn mặt lộ rõ các gân xanh trong gầy guộc. Có lẽ Mãn Phong cũng không hề chú ý tới khuôn mặt Hiểu Cầm từ rất lâu rồi.

-Hôm nay ở công ty có cuộc hẹn đối tác. Chắc anh không đi cùng em được. Em có thể nói với Lạc Nhi cô ấy sẽ đưa em đi. Mãn Phong nhìn lại trang phục sau khi Hiểu Cầm thường mỗi sáng thắt cà vạt cho anh như một thói quen mà cô vẫn thường làm.

Hiểu Cầm lựa chiếc váy màu trắng sát nách, cô ngồi trước bàn trang điểm mỉm cười với dung nhan rất xinh đẹp, đôi mắt đen láy, sống mũi cao và đôi môi hình trái tim được tô son màu hồng cánh sen nhẹ nhàng.

Cô tự mình lái xe tới con phố Lan Châu rất nhộn nhịp với rất nhiều đèn l*иg trang trí bởi có lẽ cũng sắp tới tết đoàn viên Trung Thu, một ngày lễ hội lớn của những người dân bản xứ.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại tại cửa hàng nhỏ ven đường rất đỗi quen thuộc trước kia.

-----

Bảy năm trước:

-Chú ơi bán cho cháu chiếc bánh nướng ạ! Mãn Phong và Hiểu Cầm cùng đồng thanh hỏi người bán bánh đối diện. Tuy nhiên thì chỉ còn một chiếc cuối cùng.

-Vậy Chú bán cho cô ấy ạ. Mãn Phong mỉm cười và quay sang đưa chiếc bánh nướng nóng hổi vào tay Hiểu Cầm.

-Không sao, anh cứ lấy đi ạ. Hôm khác em lại mua sau ạ. Cô cúi đầu cảm ơn và đặt chiếc bánh nướng vào tay Mãn Phong rồi chạy đi khi cơn mưa ngày một nặng hạt rơi xuống.

Bước chân Hiểu Cầm dừng lại khi bàn tay cô bị người thanh niên lúc nãy nắm lấy đột ngột.

Trước mặt Hiểu Cầm là 1 Mãn Phong với dung mạo rất điển trai, mái tóc ướt phủ trên khuôn mặt với đôi mắt trầm mặc nhìn Hiểu Cầm không chớp mắt. Anh nhẹ nhàng dúi vào tay Hiểu Cầm túi bánh nướng vẫn còn rất nóng vào bàn tay cô rồi không quên mỉm cười bước đi.

Hình ảnh Mãn Phong ngày hôm đó đã để lại vô cùng ấn tượng với cô và có lẽ trái tim cô đã bắt đầu rung động với chàng thanh niên lạ mặt khi cô chưa biết tên anh.

Hiện tại:

-Chú ơi bán cho cháu chiếc bánh nướng ạ! Hiểu Cầm nhẹ nhàng nói với chú bán hàng bánh có lẽ rất quen thuộc với cô và chồng khi họ thường xuyên tới đây trước kia mỗi khi rảnh rỗi.

-Lâu rồi không thấy cháu. Chồng hôm nay không đi cùng cháu à? Chú bán hàng nhìn Hiểu Cầm mỉm cười và đưa nhanh chiếc bánh còn nóng hổi cho cô.

-…Anh ý bận ạ. Lát chú gói bánh cho cháu mang về nhé! Hiểu Cầm đưa chiếc bánh lên miệng ăn và không quên mỉm cười trả lời chú bán hàng.

-----

-Mãn Phong, anh về muộn vậy? Em có mua bánh nướng đó, chờ em quay lại vi sóng cho nóng nhé! Hiểu Cầm bước nhanh khỏi phòng mừng rỡ khi thấy anh trở về nhà.

-Không cần. Anh ăn rồi. Mãn Phong lạnh lùng trả lời và cởϊ áσ vest bước vô phòng tắm.

-Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ được cùng ăn bánh nướng như trước đâu Mãn Phong. Em…em sắp không còn ở bên cạnh được nữa rồi. Hiểu Cầm với giọt nước mắt khẽ rơi xuống khuôn mặt vốn rất xinh đẹp tựa người vào thành cửa nhìn theo bóng dáng chồng cô.

“Anh đã từng bao giờ nghĩ tới ký ức hạnh phúc của hai ta trước đây hay xem như nó chưa từng tồn tại? - Hoa Hiểu Cầm.