Chương 2

“Tạ tiểu thư, chào cô, xin hỏi tôi có có thể giúp gì được cho cô không ?” Nhân viên tiếp tân tươi cười thoả đáng, mặc váy công sở màu đen, lễ phép cúi đầu.

Tạ Như Ước đi tới, mỉm miệng cười, cô có chút vội vàng, lòng bàn tay nắm chặt vô cùng, “Chào cô, tôi tìm Vạn nữ sĩ.”

Nơi này trang trí rất cổ điển, lọt vào trong tầm mắt là một khoảng sân, đi tiếp đến là một hồ hoa sen, nuôi các con cá nhỏ, lại đi vào trong là mái hiên uốn lượn, Tạ Như Ước theo nhân viên lễ tân tiến vào một gian ghế ngồi.

Khi ở văn phòng, Tô Mẫn Hoa nói với cô, để cô đi Trung tâm phục hồi tình yêu ngõ Thanh Bình, Tạ Như Ước từng nghe qua Trung tâm phục hồi di tích văn hóa, nhưng Trung tâm phục hồi tình yêu vẫn là lần đầu tiên nghe nói.

Cánh cửa bằng gỗ lim được đẩy ra, Tạ Như Ước vừa mới đi vào, giọng nói một nữ nhân liền vang lên bên tai, trước khi thấy được thân hình là một giọng nói, “Là Tạ tiểu thư sao, chào cô, tôi là Vạn Khỉ Văn.”

Vạn Khỉ Văn tên rất dễ nghe, người cũng cao lớn xinh đẹp, đôi môi mỏng đỏ mọng, xứng với một đôi mắt phượng sắc bén, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, dáng người yểu điệu, kết hợp một bộ váy dài màu đỏ càng khiến cô ấy thêm duyên dáng.

Tạ Như Ước có điểm hâm mộ dáng vẻ cân xứng của cô ấy, khoa trương và quyến rũ, Mạnh Úc họp thường niên sẽ không hy vọng cô biến thành như vậy?

Cô luôn luôn lấy hình tượng dịu dàng khả ái đối mặt những người khác, chưa bao giờ nghĩ tới loại hình tượng chính mình ra sao.

Hiện tại nhìn Vạn Khỉ Văn, cô thừa nhận, cô hâm mộ.

Vạn Khỉ Văn Nhìn Tạ Như Ước, ý cười thở dài, cô ấy mời Tạ Như Ước ngồi xuống, bắt đầu dò hỏi tình hình Tạ Như Ước, “Tạ tiểu thư lần này tới là muốn nói về vấn đề gì đây?”

Tạ Như Ước nhéo nhéo bọc nhỏ dây lưng, nếu tới là xin giúp đỡ người, vậy đừng rụt rè, thoải mái mà nói ra dù sao so với chính mình một người buồn bực vẫn tốt hơn.

Tạ Như Ước đỏ mặt, có điểm ngượng ngùng nói, “Tôi cùng bạn trai tôi ở bên nhau bảy năm, tình cảm cho tới nay đều rất tốt, nhưng là hiện tại cuối cùng cảm giác ra điểm vấn đề.”

Cô nhìn Vạn Khỉ Văn, nhìn đến đôi mắt của Vạn Khỉ Văn, ánh mắt của cô dường như có lượng hữu lực mạnh mẽ, có thể trấn an cảm xúc cô, Tạ Như Ước tiếp tục nói, “Tôi không biết ra là vấn đề gì, nhưng chúng tôi hiện tại rất nhạt nhẽo, đã không có cảm giác yêu đương. Cuối cùng tôi cảm thấy vấn đề là ở phía tôi, tôi muốn thử đi thay đổi, vì anh ấy, cũng vì tôi.”

Hôm nay, sau khi Tạ Như Ước gặp mặt Vạn Khỉ Văn, cô có một loại nhận thức hoàn toàn mới về cái đẹp.

Trước kia cô quá câu nệ với khuôn phép bên trong, loại cảm giác này rất không xong, thật ra cô cũng muốn tự do, nhưng tư tưởng bị trói buộc, không muốn phản kháng.

Đôi môi đỏ mọng của Vạn Khỉ Văn khẽ mở, “Tạ tiểu thư, cô muốn làm thay đổi thứ gì nhất?”

“Ta muốn ta nắm trong tay được sinh mạng của chính mình, sống theo suy nghĩ của chính mình, muốn đi lang thang liền lang thang, không muốn bị giới hạn với các quy tắc cứng nhắc.”

Tạ Như Ước cảm thấy, những lần tùy hứng làm nũng, ngang ngược vô lý, có đôi lúc hành vi phóng đãng trái ngược của con gái lại thành hình mẫu mà cô muốn hướng tới, vì cái gì mà cô làm không được?

Sâu trong nội tâm cô cũng là tưởng tượng các người họ như vậy, muốn làm liền làm, muốn yêu liền yêu, không bị thế tục làm phiền.

Vạn Khỉ Văn rót chén trà, cô ấy nhấp nhẹ một ngụm, “Tạ tiểu thư có thể tiếp nhận một chút yêu cầu tương đối vô lý không?”

Tạ Như Ước bị câu hỏi của cô ấy làm khó, bởi yêu cầu vô lý đó không đến mức là vấn đề kia đi, chẳng lẽ Trung tâm phục hồi tình yêu vợ chồng thực chất là địa bàn nơi chốn của nơi khiêu da^ʍ sao?

Tạ Như Ước đặt tay ở trên bàn, gõ gõ, “Điều kiện gì?”

Vạn Khỉ Văn lộ ra dáng tươi cười, có điểm cao thâm khó đoán, “Tìиɧ ɖu͙© tự do, làʍ t̠ìиɦ nơi công cộng, chăm sóc huấn luyện tìиɧ ɖu͙©.”

Nữ chủ trước kia quá bảo thủ, hơn nữa sinh sống ở một gia đình dòng dõi Nho giáo khẳng định là với tính cách thì không quá khao khát, cho nên tôi muốn cho cô chậm rãi một chút mà thay đổi, ha ha ha, tiểu bạch thỏ biến hồ ly tinh, tôi rất thích loại này, thỉnh cầu ngọc châu nha, đủ 50 ngọc châu càng thêm, ta muốn bảng niêm yết trên sách mới, chỉ có ngọc châu nhiều một chút mới có thể niêm yết sách mới , làm ơn lần nữa.