Chương 1: Bảy năm ngứa ngáy

Tạ Như Ước theo đúng kế hoạch kết thúc buổi học cuối cùng, khi trở lại văn phòng, cô nghe mọi người đang nói về cách tận hưởng ngày lễ tình nhân hôm nay, cô cũng quên mất hôm nay là lễ tình nhân.

Nghĩ đến việc cô và Mạnh Úc Niên đã ở bên nhau nhiều năm, mối quan hệ giữa hai người dường như giống như tay phải tay trái, bất kể anh và tôi.

Giang Châu là một thành phố lãng mạn rất sôi động vào mỗi dịp lễ tình nhân, hơn nữa, khí hậu độc đáo ở đây đã cho ra đời vô số loài hoa đẹp, trong đó có hoa hồng, hoa nhài, hoa hồng, hoa tường vi đủ loại màu sắc khác nhau.

Thời tiết tháng 2 vẫn ấm áp và ôn hòa. Các thành phố phía Nam luôn có một chút tư tưởng phương Tây nên ngày Valentine luôn sôi động.

Tô Mẫn Hoa và các đồng nghiệp đang nói chuyện về bạn trai nhà mình,: "Aiya, lễ tình nhân đương nhiên là phải ăn một bữa cơm kiểu Pháp lãng mạn, sau đó đến phòng hướng biển ở suốt một ngày một đêm, nếu không cả ngày đều phí phạm."

Tô Mẫn Hoa lớn hơn cô ba tuổi, nhưng từ khí chất lại có vẻ rất trẻ, Tạ Như Ước chắc chắn là có liên quan đến cuộc sống ngọt ngào của cô.

Tô Mẫn Hoa và bạn trai yêu nhau đã rất nhiều năm, dù chưa kết hôn nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn rất mặn nồng, cho dù ở bên nhau đã lâu nhưng nhìn qua trong họ như vẫn đang trong tuần trăng mật.

Tạ Như Ước nhìn khuôn mặt Tô Mẫn Hoa rạng rỡ tươi cười cùng đồng nghiệp trong phòng làm việc thảo luận niềm vui khuê phòng, có đôi khi còn lén lút chỉ điểm một vài cô bé trong phòng làm việc, cô giống như trời sinh đều quyến rũ như vậy, đáng yêu như vậy.

Nhưng Tạ Như Ước không làm được, cô lớn lên trong gia đình thư hương thế gia ba mẹ đều là giáo sư đại học, ba mẹ có rất nhiều yêu cầu đối với cô, nuôi dưỡng thành tính cách thành thục như hôm nay, ngay cả tên cũng cũng phải đúng như lời hứa, Tạ Như Ước thở dài.

Cô thực sự ngưỡng mộ tính cách cởi mở của Tô Mẫn Hoa, nếu vậy thì cô có thể nói chuyện một cách thoải mái, không bị ràng buộc, và thậm chí cô còn có thể nói rất nhiều về khía cạnh tìиɧ ɖu͙©.

Song sánh với chính mình Tạ Như Ước quá bảo thủ, cô không nhịn được nghĩ, Mạnh Úc Niên có một lúc nào đó cảm thấy cô rất nhàm chán, bởi vì khi trên giường cô cũng không cho chính mình quá buông lỏng, rên cũng rất nhỏ, tư thế vĩnh viễn cũng là do người kia chủ động, không đủ lãng mãn, nước không đủ nhiều, không đủ lẳиɠ ɭơ, đổi vị trí suy nghĩ, nếu cô là Mạnh Úc Niên, có lẽ cô sẽ rất chán ghét cuộc sống như vậy.

Nhiều năm trôi qua, mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên nhạt nhẽo, Mạnh Úc Niên là một người thích lãng mạn, nhưng Tạ Như Ước lại là một người bảo thủ, cho nên dần dà, Mạnh Úc Niên cũng xuôi theo thói quen của cô, nhưng trong lời nói vẫn cảm thấy hối tiếc.

Hai người quen biết nhau từ năm nhất đại học, khi đó Mạnh Úc Niên là đàn anh học năm hai, anh đối với cô là nhất kiến chung tình, lúc đi học Mạnh Úc Niên cũng đi theo cô.

Khi cô đến thư viện học bài thì Mạnh Úc Niên ngồi đối diện trêu chọc cô, Mạnh Úc Niên tìm mọi cách chiều theo ý cô, chậm rãi ở chung, Mạnh Úc Niên sợ người khác đến cướp cô đi, liền xuống tay trước, chủ động thổ lộ tình cảm của mình dành cho cô ngay lập tức.

Cô cũng mơ mơ hồ hồ đồng ý với Mạnh Úc Niên, vào đêm giao thừa, Mạnh Úc Niên đưa cô đi đến bến Thượng Hải đẹp nhất Giang Châu, nơi ánh đèn neon lấp lánh chiếu sáng dòng sông êm đềm.

Trên bến Thượng Hải đều là các đôi tình nhân đang ôm, đang hôn nhau. Mạnh Úc Niên bảo cô nhắm mắt lại, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của Tạ Như Ước, một nụ hôn như chuồn chuồn lát nước, lập tức rời đi.

Trong nháy mắt, tim Tạ Như Ước đập liên hồi, phía trên đầu vang lên từng tiếng, từng đám pháo hoa rực rỡ, đủ màu sắc được phóng lên, rực sáng cả một góc trời.

Mạnh Úc Niên ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, cười nói: “Bảo bối, chúc mừng năm mới, sau này xin được em chỉ giáo nhiều hơn.”

Mạnh Úc Niên gọi cô là bảo bối, Tạ Như Ước mặt mũi đỏ bừng, cô là lần đầu tiên được một người đàn ông gọi như vậy, ngoại trừ đỏ mặt chính là tim đập nhanh, tay chân đều cứng đờ.

Cô nhẹ nhàng thở dốc, chỉ thấy tay của mình bị tay Mạnh Úc Niên bao lấy, đem bàn tay bé nhỏ của cô để vào lòng bàn tay mình, dịu dàng giúp cô xoa một chút, sau đó để vào trong túi áo khoác của mình.

Bao nhiêu nhu tình mật ý xoay quanh trong đầu cô, cô và Mạnh Úc niên cũng không phải chưa từng có thời kì ngọt ngào, sao lại trực tiếp rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ.

Tạ Như Ước có chút bối rối, tay chân loạn cả lên, dọn dẹp mặt bàn, cầm lấy điện thoại lên cạnh ấn vào ảnh đại diện của Mạnh Úc Niên trên Wechat.

Lần cuối cùng hai người nói chuyện với anh là ngày hôm kia, Mạnh Úc Niên đi công tác ở thủ đô, thời tiết bên kia vừa lạnh vừa khô, cô dặn dò Mạnh Úc Niên chú ý giữ ấm. Mạnh Úc Niên trả lời cô: “Anh biết rồi bảo bối, em cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý thân thể.”

Loại lời nói như thế này không mắt người khác không có vấn đề gì, nhưng Tạ Như Ước lại xem như hai người thật xảy ra vấn đề, đáng sợ chính là, cô căn bản không biết vấn đề ở chỗ nào.

Mạnh Úc Niên trước kia sẽ không như vậy, có đôi lúc rất bận rộn nhưng vẫn thích trêu đùa với cô, làm cho cô ngượng ngùng đỏ mặt mà trả lời anh.

Mạnh Úc Niên hiện tại so với anh của trước kia quả thật đã lãnh đảm hơn rất nhiều, có phải là do cô đối với Mạnh Úc Niên quá lạnh nhạt hay không, dẫn đến anh cảm thấy chuyện mình làm không quá ý nghĩa, cho nên anh đối với cô cũng lạnh nhạt như vậy.

Tạ Như Ước ngẫm nghĩ lại, cô gửi cho Mạnh Úc Niên một tin nhắn: “Mạnh Úc Niên, em nhớ anh, hôm nay là ngày lễ tình nhân, em rất nhớ anh.”

Tô Mẫn Hoa bên kia cuối cùng kết thúc được cuộc thảo luận của mình, Tạ Như Ước cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, Tô Mẫn Hoa đi tới, thướt tha, còn mang theo dáng vẻ kiêu kỳ nhưng không làm người ta chán ghét.

Cô chống tay lên bàn của Tạ Như Ước, nháy mắt mấy cái với cô: “Như Ước nè, hôm nay là lễ tình nhân cô có dự định gì không?”

Tạ Như Ước cũng không biết hôm nay Mạnh Úc Niên có về hay không, không cố định ngày về, cô rất muốn gặp Mạnh Úc Niên, nhưng cũng không thể cố chấp lôi kéo anh về với mình, dù sao công việc cũng là quan trọng nhất.

Cô mỉm cười: “Cũng không có dự định gì, bạn trai đi công tác, một mình trải qua thôi.” Tạ Như Ước đã lâu không đón lễ tình nhân rồi.

Cô không thích những lễ hội đó, nhưng bây giờ lại có chút ghen tị với những cô gia được cùng người yêu đón cái dịp lễ như này.

Cô mấy máy môi ngập ngừng: “Mẫn Hoa, cô…” Tạ Như Ước lại suy nghĩ một chút, vẫn không không hỏi nữa, cô có chút khó mở miệng, hỏi thế nào bây giờ? Hỏi làm sao lấy lòng đàn ông?

Tô Mẫn Hoa ngược lại rất thích nghe ngóng, Tạ Như Ước bộ dạng đẹp mắt, nhưng tích cách lai quá nghiêm túc, làm cho người ta có một loại cảm giác chỉ dám nhìn từ xa không dễ tiếp cận.

Tô Mẫn Hoa chống cằm lại nháy mắt với cô: “Cô muốn hỏi cái gì? Không phải về phương diện kia chứ? Cô cứ hỏi, nếu tôi biết một chữ cũng không giấu diếm.”

Tạ Như Ước có chút bội phục sự thẳng thắng thành khẩn của cô, tốt nhất là, cô vẫn nên hỏi một cách khéo léo, cô tiến lại gần, cô nghiêng người đến rất gần Tô Mẫn Hoa, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô quyết định nói: “Cô và bạn trai làm cách nào để giữa cho mối quan hệ luôn mặn nồng vậy?”

Những thứ có thể làm sau bữa tối không phải thứ mà ai cũng thích nói, nhưng Tô Mẫn Hoa lại rất thích chia sẻ những chuyện này. Ai cũng biết mối quan hệ của hai người nồng nàn, lúc trầm lúc bổng, có lúc dịu dàng, vì vậy chuyện tình cảm chính là liều thuốc giúp cô vượt qua mọi căng thẳng trong công việc.

Tô Mẫn Hoa cười khúc khích, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, nàng mắt phượng nhìn Tạ Như Ước, hơi tiến lại gần, môi kề sát lỗ tai Tạ Như Ước, không biết nói cái gì, chỉ thấy Tạ Như Ước vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, thật giống những đóa hoa đào nở rộ.

--

Một bộ truyện mới, có thể là rất ngọt ngào, ngọt văn hơn nữa lại còn nhiều thịt, bởi vì tác giả muốn mở khóa nhiều tư thế khác nhau, hahaha, nữ chính giai đoạn đầu sẽ hơi bảo thủ về sau sẽ cực kì phóng đãng.

Nam chính vẫn luôn yêu nữ chính, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ, chính là một người rất thành thục, là một lão tài xế đó a nhưng ngoài miệng cái gì cũng không nói.

Tui cũng không chắc lễ tình nhân có khai giảng không, các bạn cứ giả vờ khai giảng là được rồi, hahaha, không cần để ý đâu nha ~