Chương 38: Đôi bông tai

“Ca Ca, Tẩu tử.”

Chính là Vạn Nương đã gọi họ trước khi họ định thần lại, và dẫn họ vào cửa với vẻ mặt phức tạp.

Tuy rằng trở về lấy đồ, nhưng không mẹ nào là mẹ ko nghĩ tới con trong lòng?

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô xa cách với Tiểu Bảo lâu như vậy nên không tránh khỏi những lời âu yếm và trêu chọc.

Vạn Nương và Bảo Bảo rất vui vẻ hòa hợp với nhau, nhưng c dâu cô đứng phía bên kia,có vẻ không vui như vậy.

Hãy nhìn chiếc xe ngựa đó, nó thật hùng vĩ!

Cũng có một tài xế đặc biệt, uy phong cực kì!

Biết rằng tiền của nhà họ Lâm rất dễ kiếm và cuộc sống cũng rất thoải mái, cô ta sẽ ko để Vạn Nương đi như vậy? Vạn Nương chỉ mới sinh con xong, liệu cô ấy có đủ sữa!

“Nó định tự mình nuôi con trai quý tộc, để con trai cho ta nuôi, sau khi lấy nhiều tiền thì quay đầu lại gửi cho ta số tiền ít ỏi này.”

Lời nói quả thực vô cớ gây rối, Lý Đại nói:

“Ko sai, mười lăm lượng là của ngươi hơn ta mà chỉ trong thời gian ngắn vậy, ta làm ở bến cảng mỗi tháng chỉ được 2 lượng. "

"biết cái gì mà nói!”

Tiền Xuân tức giận nói:

" Vàng bạc đại gia tặng nhiều lắm, hơn cả tiền hàng tháng! Ta thấy nó trốn! Nó chỉ muốn ta giúp nuôi con nhỏ với số tiền ít ỏi như vậy thôi! Con riêng của ta cũng không đủ ăn đủ uống! "

Nói là như thế thôi, vốn dĩ tiền vô cùng quan trọng, Lý Đại biết tính tình của cô nên không thèm đôi co với cô.

Ngay cả khi Vạn Nương không muốn bỏ Bảo Bảo ra khỏi lòng, cô ấy cũng phải nhanh chóng quay ngược thời gian.

Cô đặt đứa trẻ trở lại giường với đôi mắt đỏ hoe, gói một túi lớn mận khô và lên xe.

Mãi cho đến khi cô ra khỏi hai con phố, tâm trạng của Vạn Nương mới dần bình tĩnh trở lại.

Hãy cho cô ấy thêm thời gian, nhất định cô ấy sẽ để Bảo Bảo sống một cuộc sống tốt đẹp, rồi hai mẹ con sẽ không còn phải chịu cảnh chia ly như thế này nữa.

——

Lâm Triều giật giật quạt:

"Huynh là muốn cùng ta tới đây, hôm nay mặt trời lặn hướng đông sao?"

Lâm Đan hai tay ôm ngực, khuôn mặt lạnh lùng toát ra khí chất lạnh lùng như một Diêm Vương mặt ngọc, chủ cửa hàng muốn nhiệt tình quảng bá một số sản phẩm bị dọa đến mức không dám hé răng nửa lời, và chỉ có thể cười với anh ta.

“Đi”

Lâm Triều đóng quạt lại, vỗ vỗ vai ông chủ,

“Đem những sản phẩm tốt nhất trong cửa hàng của ông cho huynh ta xem.”

Lâm Đan liếc anh một cái.

Lâm Triều cũng không khó chịu, phản bác lại bằng một nụ cười: “Vậy còn hơn là nghiêm túc.”

Sinh nhật của cha đã trôi qua, sắp tới vài vị thiếu gia sẽ rời thành phố Hoài đi làm việc riêng.

“Đây là vòng tay biển xanh,thế nước vừa lúc, đúng là bảo vật quý hiếm”

Tam thiếu gia cầm thử, ông ấy tiếp tục giới thiệu:

“Bước đi của loài hoa yêu bướm này sống động như thật và tài tình, rất phổ biến hiện nay, nếu tặng cho cô gái thì nhất định sẽ thích. "

Đệ tam thiếu gia chỉ lắc đầu bĩu môi nhận xét:

" Cái này tầm thường, ko được, ko được!”

Và đột nhiên mắt Lâm Đan sáng lên,còn chưa chờ đợi ra những món đồ khác thì anh đã cầm lên 1 đôi bông tai, một bàn tay đưa ra bên cạnh nắm lấy tình yêu đi trước một bước.

Chủ cửa hàng vội vàng cười nói:

"Thiếu gia có mắt nhìn thật tốt, đôi bông tai bằng ngọc bội màu trắng dát vàng, này là của một vị thầy nổi tiếng do triều đình ban làm, quả là có con mắt nhìn! "

lâm Đan giải quyết nó bằng hai ngón tay, mở chiếc túi trên thắt lưng và ném vào tay ông chủ.

Ông chủ nhìn vào nút thắt, và mắt ông ta nhìn thẳng nó đầy những con vít vàng.

"Khoan, chờ đã," Lâm Triều đuổi theo Lâm Đan đang đi ra ngoài, dùng cùi chỏ chọc chọc anh

"Chẳng lẽ là có quan hệ sao? Cô gái nào mạnh như vậy có thể khai sáng Nhị thiếu gia nhà ta? Ta rất muốn nhìn xem mỹ nữ đó là ai! "

Lâm Đan lỗ tai hơi đỏ lên, lông mày nhăn lại, vẻ mặt không kiên nhẫn:

" Không có. "

"Ca mua cái này làm gì? Ca không có mỹ nữ để tặng, nếu có là một điều tốt, còn ko bằng thì đưa nó cho ta "

Lâm Đan vô cảm: “Ta tự mình dùng, không được sao?”

Lâm Triều: “… Xong rồi...”

Anh quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy xe ngựa đi qua, kinh ngạc nói: “Không phải đây cỗ xe trong phủ họ ta sao? "