Chương 37: Được về thăm nhà

Trương Ma Ma tìm kiếm cô vì chuyện gì, Vạn Nương không thể hiểu được.

Khi cô vào đã ở trong phòng để hai nén nhang, nhưng Ma Ma không nói một lời, bà chỉ uống trà và nhìn cô ấy.

Vẻ ngoài không che đậy đó khiến cô cảm thấy như bị kim châm.

"Ma Ma ..."

Trương Ma Ma đặt tách trà xuống và đặt cả hai tay lên đùi:

“ Chẳng phải ngươi muốn tìm ta có việc gì sao? Sao ko nói đi?

Vạn Nương sững sờ, và cô hiểu ra, ngay lập tức, cô ấy nói ra mục đích riêng của mình

Chỉ có ba người biết về việc xin nghỉ phép và trở về nhà: bà ấy, Xuân Đào, và vị Ngũ thiếu gia.

Nghĩ rằng trong hai canh giờ cô đang ở trong tình trạng uể oải, Đệ ngũ thiếu gia đã giúp cô thu dọn đồ đạc rồi.

Một bảo mẫu nhỏ trong sân Lục thiếu gia thế nhưng Ngũ thiếu gia ở ngay trước mặt, cho nên không có gì lạ khi Trương Ma Ma nhìn cô ấy như thế này.

"Con hẻm chỗ ngươi ở không xa nhà họ Lục. Sáng mai ngươi sẽ lên xe ngựa về sau khi cho con bú",

Trương Ma Ma liếc nhìn Vạn Nương, người đang cúi đầu im lặng, "Ngươi phải trở lại trước buổi trưa, hiểu không?

“Hiểu rồi, cám ơn lòng tốt của Ma Ma.”

Trương mama khẽ khịt mũi

Trương Ma Ma ko nhẹ ko nặng mà hừ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc ví, đặt lên bàn bên cạnh Vạn Nương:

“Vì ngươi về nhà, không nên về tay không, kẻo mọi người nghĩ rằng Lâm gia đối xử thô bạo vớinhà ngươi, ví tiền là bạc hàng tháng của ngươi, ta sẽ đưa trước cho ngươi, nhớ đừng bỏ lỡ thời gian. "

Vạn Nương cảm tạ. Và cuối cùng khi cô ấy đi ra ngoài, Trương Ma Ma lại ngăn cô ấy lại.

“Vài con đường nhìn có vẻ sáng sủa, nhưng cũng không dễ đi.” Đôi mắt cô nặng trĩu, khuôn mặt nhăn nheo hơi thẳng,

“Đừng lạc.”

Trái tim Vạn Nương tràn đầy ấm áp, cô đối mặt với phương hướng và hành lễ với bà ấy, nhưng Trương Ma Ma đã quay lại và đóng cửa lại.

——

Chấtliệu của chiếc ví này khi sờ vào rất tốt, bạc trăng trong đó nhiều hơn mười lăm lượng, còn có lẫn hai lá vàng.

Vạn Nương ngồi bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn về phía sân của Lục Thiếu gia.

Một lúc sau, cô quay đi chỗ khác, giơ tay đóng cửa sổ, lấy túi từ trong tủ ra, nhét đồng bạc đã đổ vào bộ quần áo đã gấp.

“Đừng để bị lạc,”

Cô ấy lẩm bẩm một mình trong khi thắt nút túi, như thể cô ấy đang khuyên nhủ bản thân,

“Đừng nghĩ về nó.”

Chiếc túi tinh xảo nằm một mình trên bàn, và cô ấy nhìn chằm chằm. Một lúc sau, cuối cùng cô ta cũng mím môi bỏ vào giỏ đồ trang điểm.

Nghĩ đến Tiểu Bảo trong lòng lại giả bộ đang có chuyện khác, tự nhiên Vạn Nương cả đêm không ngủ nhiều, sau khi cho Lục thiếu gia ăn xong liền ra cửa sau lên xe ngựa rời đi.

Chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị bởi nhà họ Lâm, mặc dù nó không sang trọng như chiếc xe mà các chủ nhân ngồi khi họ đi du lịch, nhưng nó khá là uy nghiêm.

Một thường dân đầu óc bình thường như Vạn Nương chỉ nhìn thấy xe lừa và xe la trong mười bảy năm qua.

Bên trong xe ngựa rất rộng, ghế ngồi bọc chăn hai lớp, người đánh xe rất điêu luyện, khi ngồi vào gần như không cảm thấy nổi da gà.

Nhưng trong vòng nửa giờ, xe ngựa dừng lại ở hẻm Vĩnh La.

Hẻm Vĩnh La nằm ở phía Tây Nam của thành phố Hoài Lâm, cách xa trung tâm khu sầm uất.

Cho nên khi một chiếc xe ngựa cao lớn như vậy xuất hiện trong ngõ, tất cả mọi người không khỏi căng cổ lên, trầm giọng nói.

“Cái này đang tìm ai vậy?”

“Ta e rằng không phải từ ngoài thị trấn mà họ đã đi sai đường. Làm sao những người như tầng lớp này có đủ tiền mua xe ngựa vẫn sống ở đây được.”

“Có vẻ như đến nhà của Lí gia ... ơ! Đó không phải là Lý Nhị, con dâu của ông ta, Vạn Nương! ”

Anh trai và chị dâu hai mặt nhìn nhau, nhìn đám người từ trên xe ngựa đi xuống, cũng không dám nhận.