Chương 39: Nhị thiếu gia

Các toa tàu trong nhà họ Lâm sẽ có dấu "Lâm" trên toa.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được chiếc xe của chủ nhân và chiếc xe mà người làm việc sử dụng để ra ngoài làm việc vặt.

"Đại ca lần này bận"

Lâm Triều hỏi, thu hồi ánh mắt:

"Khi nào huynh cùng phụ thân đi kinh đô? Đã định ngày nào chưa?

" Khoảng chừng nửa tháng "

" Làm tốt lắm, "

Lâm Triều bỏ đi ý cười, vỗ vỗ vai anh:

" Phụ thân không phải cố ý thiên vị, người cũng nhìn ra năng lực của ca. "

Lâm Đan dời vai và hất bàn tay đã khoác lên mình:

“Long mạch.”

Thiếu gia nhà họ Lâm đều kinh doanh rất thông minh, ở tuổi bọn họ đã đạt được thành tựu phi thường, công việc kinh doanh bình thường không cần đến Lão gia xuất hiện.

Lâm lão gia lần này thật sự muốn đích thân tới kinh đô, ông còn mang theo nhị thiếu gia, có thể tưởng tượng được kinh doanh này có bao nhiêu trọng lượng.

Cậu chủ rời khỏi biệt thự, trong biệt thự cũng không có tình nhân, thế nên quyền lực quản lý tự nhiên rơi vào đầu của đại thiếu gia.

Người dân mấy ngày nay thường xuyên đến và đi, nên cỗ xe không thu hút họ quá nhiều.

——

Vạn Nương đã trở về sớm hơn nửa giờ so với dự kiến ban đầu, Lục thiếu gia đương nhiên không đói bụng, vừa đi vào đã thấy hắn, tiểu tử kia đang đá hai cái chân ngắn ngủn với, quằn quại lăn lộn, cố gắng bò về phía trước, nét mặt nhí nhảnh cười đùa.

Trước khi leo lên vài bước, cậu nhóc muốn đứng thẳng người dậy, nhưng sức lực quá thấp, ngã sõng soài trên chiếc giường mềm mại, rêи ɾỉ than thở.

A Hạnh, người đang trông chừng, cười đến mức không nhìn thấy răng, cô bế anh lên.

Vị thiếu gia quay đầu lại nhìn thấy Vạn Nương, lập tức vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình, ậm ừ mà cố gắng ôm lấy cô.

“Thiếu gia thích muội đó”

A Hành nói đùa:

“Quay đầu lại quên mất ta luôn rồi”

Vạn Nương mím môi cười xấu hổ:

“Có lẽ đói nên ngửi thấy mùi sữa.”

Hai người trêu chọc thiếu gia một hồi, Vạn Nương hỏi:

“A Hạnh, tỷ có biết ai có thể làm mộc trong nhà không?”

A Hạnh tò mò hỏi: “Sao muội lại hỏi thế này?”

“Cửa sổ trong phòng của muội có vẻ như ko đóng lại được "

Vạn Nương nói:

" Muội không sợ những trò đùa của tỷ, nhưng muội có thói quen đẩy chăn bông vào ban đêm. Khi cửa sổ bị hỏng, muội sợ bị cảm lạnh và sẽ bị trì hoãn việc cho cậu chủ ăn. Thứ hai, không thích hợp để ngủ với cửa sổ mở vào ban đêm. "

A Hạnh có thể hiểu, hiện tại thời tiết nhiệt độ cũng ko quá lạnh, ban đâm vốn sẽ cởi bỏ y phục. Tuy rằng Lâm gia này ko có ai dám cả gan làm loạn, nhưng bản thân là nữ nhân thì sẽ e ngại.

"Muội có thể ra sân sau tìm Vương đại ca. Huynh ấy vẫn luôn làm những việc này trong nhà."

Buổi chiều, Vạn Nương có thời gian đến thăm. Đại ca Vương thật tốt bụng và ấm áp, còn cô tỏ vẻ chính mình có thể tự giải quyết , và cô cầm đinh và búa đi về phía cửa sổ phòng mình

Phải mất gần hết sức lực để đóng đinh cửa sổ thật chặt, Vạn Nương lau mồ hôi trên trán rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

Tuy hơi mệt nhưng từ nay về sau mình sẽ cảm thấy thanh thản hơn khi được nghỉ ngơi vào buổi tối.

Mận khô đã giao cho Xuân Đào rồi, ngày mai cô ấy sẽ ra ngoài giao hàng cho mình, trong đầu có vài việc tạm thời đã giải quyết xong, Vạn Nương rất thoải mái, cô ấy ngủ thϊếp đi ngay sau khi gối đầu lên cái gối vào ban đêm.

Cô đang có một giấc mơ đẹp, nhưng người đàn ông bước vào đêm tối sầm mặt lại.

Đưa tay ra và đẩy, cửa sổ không di chuyển.

Đẩy mạnh, cửa sổ vẫn không di chuyển.

Nhìn xuống, anh thấy một chiếc đinh sắt nhỏ, mờ mờ ảo ảo lộ ra dưới ánh trăng.

Từ cửa sổ trong cùng đến ngoài cùng đều dày đặc, thậm chí ngay cả nhà tù giam giữ phạm nhân cũng không quá nghiêm ngặt.

Rõ ràng là người đã cố tình làm điều này.

Lâm Đan sắc mặt lạnh như băng, anh nắm chặt hộp trang điểm tinh xảo, xoay người rời đi với một tiếng khịt mũi lạnh lùng.

Âm thanh của những vết nứt trên đồ sứ vỡ đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.

Lòng bàn chân của anh dường như đã giẫm phải một chiếc lọ.