Chương 45: Tiểu Huyệt Bị Làm Tới Mức Ra Rất Nhiều Nước

Qua một lúc lâu, Giản Việt mới rút côn ŧᏂịŧ từ bên trong tiểu huyệt của Hà Lạc ra, lúc tháo áo mưa ra, bên trong áo mưa chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hà Lạc tưởng tượng tới những thứ đó đều muốn bắn vào trong tiểu huyệt của cô, liền không nhịn được mà đỏ mặt, cũng không dám cho Giản Việt biết là mình đang nhìn, cô vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

“Ga trải giường của anh, hình như nên đổi cái khác……” Hà Lạc nhìn thấy một vết nước lớn ở trên giường.

……Thật là, vừa rồi cô bị làm tới mức chảy nhiều nước như vậy sao?

“Ừm, anh biết.”

Ánh mắt nóng bỏng của Giản Việt làm cho Hà Lạc có chút không quen, cô đẩy đẩy anh, nói: “Cả người đều là mồ hôi, thật khó chịu.”

“Vậy để anh ôm em cùng nhau đi tắm.”

Hà Lạc vẫn còn nhớ chuyện lần trước cô cùng Giản Việt tắm chung, nói là tắm, nhưng cuối cùng lại ấn cô trong phòng tắm rồi bắt đầu làʍ t̠ìиɦ một lúc lâu. Hiện tại cô thật sự rất mệt, hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh bị Giản Việt làm một lần nữa sẽ như thế nào.

Giản Việt đang chuẩn bị bế cô từ trên giường xuống, nhưng lại bị cô đè cánh tay lại, giọng nói vừa làʍ t̠ìиɦ nên đặt biệt mềm mại, còn mang theo một chút giọng mũi đáng yêu: “Em…..Em muốn tự mình tắm.”

“Sợ anh sẽ ăn em hả?” Giản Việt nói xong, anh giơ tay nhéo lên cặρ √υ" mềm mại trước ngực cô.



Anh thấp giọng cười.

“Anh đừng……” Hà Lạc hô một tiếng, phát hiện mình bị Giản Việt ôm ngang, giống như con gà con bị bắt, không còn đường sống để giãy giụa.

Tuổi trẻ cơ thể cường tráng, như có một tinh lực dồi dào không bao giờ hết.

Cái này Hà Lạc đã thật sự cảm nhận được.

Hà Lạc bị bế tới trước vòi sen, hai chân cô vẫn còn mềm, đứng cũng không vững.

Lần này Giản Việt không mang theo du͙© vọиɠ nào, anh chỉ đơn giản tắm rửa sạch sẽ cho cô, vẻ mặt của anh rất chăm chú, ngay cả sợi tóc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, làm cho Hà Lạc nhịn không được mà muốn sờ anh.

Anh bóp một ít sữa tắm vào lòng bàn tay, sau đó bôi lên người Hà Lạc.

“Nếu đứng không vững thì dựa vào người anh.” Hàng mi dài của Giản Việt hơi rũ xuống: “Em đã rất mệt rồi, anh sẽ không làm gì em đâu.”

Quả thực Hà Lạc đã rất mệt, cô dựa vào người Giản Việt, mặc kệ tay ảnh đang di chuyển trên người cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng. Thể lực đã tiêu hao rất nhiều nên cơn buồn ngủ cũng ập tới, cô nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập trong ngực anh.

“Ngủ rồi sao?”

Giản Việt giúp cô rửa sạch lần cuối cùng.



Một lúc sau, Hà Lạc mới từ từ nói một câu: “Vẫn chưa……”

Giọng nói vẫn còn đó, nhưng mí mắt cũng lười mở lên.

“Ngủ đi.”

Giản Việt dùng khăn tắm lau sạch người cho cô, rồi bọc cô lại.

Dường như Hà Lạc nhớ tới gì đó, đột nhiên mê mang mở mắt nói: “Này…..Hôn chúc ngủ ngon đâu?”

Cánh môi của cô hồng hào, nhìn giống như viên kẹo ngon miệng.

Yết hầu của Giản Việt lăn lăn, anh cúi đầu hôn cô.

Anh không hôn quá sâu, bởi vì vừa tiếp xúc với cánh môi mềm mại đó, anh cảm giác được cơ thể của mình đã bắt đầu nóng lên.

“Đừng chủ động trêu chọc anh, nếu không em sẽ ăn không tiêu.”

Hà Lạc không nghe rõ, thực tế thì ký ức lúc nửa đêm rất mơ hồ, chờ anh thay ga giường xong, thời gian đó cô đã nằm trên bàn ngủ, sau đó vẫn là Giản Việt bế cô lên giường ngủ.