Chương 46: Ngón Tay Bị Cô Ngậm Vào

Đợi Hà Lạc mở mắt lần nữa thì trời cũng đã sáng.

Ngay cả cô cũng bất ngờ, ở trên chiếc giường của Giản Việt có thể ngủ như vậy mà không có trở ngại, phải biết là cô không những có bệnh lạ giường mà còn thường xuyên mất ngủ.

Ban đầu Hà Lạc chuyển đến một trấn nhỏ, hy vọng trong thời gian nghỉ hè có thể điều chỉnh tốt trạng thái sức khoẻ.

Kết quả vừa gặp phải Giản Việt cũng tốt rồi à….

Trời chưa sáng, Giản Việt đã dậy rồi, anh đang đứng bên giường thay quần áo.

Hà Lạc nhớ lại hai ngày này mấy trận làʍ t̠ìиɦ kí©h thí©ɧ với Giản Việt, cô vùi mặt vào trong chăn đột nhiên có chút nóng.

Giản Việt nhìn thoáng qua cô đang thu người lại trong chăn, chỉ thừa lại một cọng tóc nhìn hơi buồn cười.

“Sớm như vậy đã tỉnh rồi sao?”

“Bởi vì eo lưng đau…..” Trong giọng điệu của Hà Lạc mang chút nũng nịu, lười nhác, nghe vô cùng đáng thương.

“Vậy em ngủ thêm đi, anh đi xuống nhà chạy hai vòng.” Giản Việt thay xong quần áo đi qua xoa đầu cô: “Chút nữa em muốn ăn gì?”

Khuôn mặt anh tuấn đó cứ phóng to trước mắt Hà Lạc.

“Em đã ăn no rồi.” Hà Lạc nói nhỏ.

“Hửm?”

“Mê sắc quên ăn à.”

Trên mặt Giản Việt quanh năm đều lạnh lùng, hầu như không có thứ gì có thể chạm đến trái tim anh, nhưng lại bị một câu đùa của cô chọc cười, lông mày giãn ra.



“Nhưng em nói như vậy, anh có cảm thấy rất hạn hẹp không?” Hà Lạc đột nhiên hối hận khi nói suy nghĩ trong lòng mình ra.

“Tính cách như vậy cũng không trách em được, vì anh cũng vậy.”

Giản Việt giống như trêu mèo vậy, đưa ngón tay ra lướt qua cằm cô.

Hà Lạc vừa thấy đôi tay đẹp của anh, lý trí bị trôi sạch, cô vô thức há miệng ngậm chặt ngón tay anh.

Ngón tay bị cô ngậm trong miệng trở nên ấm áp.

Loại khác thường này lại dính chặt hai người lại với nhau.

“Anh không ngại để em nghỉ thêm một ngày nữa đâu Hà Lạc.” Giản Việt điềm đạm nói một câu.

Giản Việt càng ngày càng thích gọi biệt danh của cô, Lạc Lạc.

Cho nên lúc anh gọi cả họ lẫn tên của Hà Lạc, Hà Lạc nhận ra sắp có chuyện không hay xảy ra.

Hà Lạc không dám chọc anh nữa, cô nhả ngón tay anh ra, trốn trong chăn giống như một con rùa rụt cổ.

Cô đương nhiên không dám chọc anh, nhưng Hà Lạc có thể ở thăm dò thử.

Trời nhiều mây, không có ánh sáng mạnh, gió hơi lạnh, sau khi Giản Việt chạy vài vòng mua một chai nước, không khí nóng bức cuối cùng cũng tản đi.

Tuy Hà Lạc nói không muốn ăn gì, nhưng Giản Việt vẫn mua cho cô bát hoành thánh.

Phải ăn thanh đạm một chút không thể để cô ăn cay nhiều như trước được nữa.

Tiệm hoành thánh trong hẻm nhỏ bí mật đã mở được hơn 20 năm, người mua chủ yếu là khách quen.



“Chú Thịnh, một suất như cũ.”

“Biết rồi, không cho hành và thêm canh.”

Chú Thịnh gần 60 tuổi nhưng khẩu vị của khách hàng chú đều nhớ rõ, chỉ cần nhìn thôi cũng biết khẩu vị của người đó thế nào.

“Ồ, Giản Việt à, lâu lắm mới thấy cháu đến.” Chú Thịnh vừa làm việc vừa nói cho anh biết bên trên vẫn còn chỗ, ghế thì tự mình dọn.

“Chú Thịnh, cháu mua mang về, hôm nay cháu không ăn ở đây.”

Giản Việt vừa nói, ở bên trên có nữ sinh đang ăn thì chú ý đến anh, đột nhiên điên cuồng kêu to lên.

Bọn họ không nói nhưng ánh mắt đối nhau thì biết đối phương đang nghĩ gì- trai đẹp, mau nhìn kìa là trai đẹp!

Chú Thịnh thấy hiện trường ồn ào, nên cũng không giữ Giản Việt lại.

Thực ra Hà Lạc không có thích ăn cho lắm, ăn không được đồ mình thích thì nhịn ăn thôi.

Giản Việt sợ cô ghét ăn thanh đạm, suy nghĩ một chút lại gọi thêm chút ớt cay và giấm.

“Vừa nhìn là biết không phải cháu ăn.” Chú Thịnh đột nhiên nói, giống như ngửi thấy mùi kỳ lạ: “Mua cho bạn gái à?”

Giản Việt mím môi, đột nhiên nhớ đến Hà Lạc dậy sớm đang nằm trong chăn giống như là con mèo lười, trong lòng có dòng nước ấm áp chảy qua.

“Vâng.”

Anh trả lời cũng không phủ nhận.

Mấy nữ sinh kia bốn mắt nhìn nhau, quả nhiên trai đẹp đều có bạn gái rồi!