Chương 44: Ngậm Vυ' Ôm Cô Ngồi

Giản Việt ôm cô ngồi lên, Hà Lạc nhìn vào cổ anh, trong chốc lát đưa mông vào, cô hừ một tiếng, anh đẩy hông mấy cái, cả hai người đều đã mồ hôi nhễ nhại, nhưng anh không có ý định bỏ qua vấn đề này nhanh như vậy: “Không định giải thích một chút à?”

Hà Lạc không biết lòng ghen tị của anh lớn như vậy, lòng cô đột nhiên dịu dàng hơn: “Không phải là người yêu cũ của em…..”

“Ồ, nhưng nghe có vẻ rất thân thiết.” Giản Việt cúi thấp đầu ngậm đầṳ ѵú của cô như đứa trẻ đang bú sữa.

“Là con trai của chị gái của bạn học cấp 2 của mẹ em.”

“Xem ra em vẫn nhớ rất rõ…”

Hà Lạc bị đâm mạnh, không nhịn được mà thở dốc: “Anh ấy sống ở dưới nhà em, từ nhỏ đã chăm sóc bọn em, là một người anh trai rất tốt, anh đừng nghĩ nhiều….”

Anh không nói gì, siết chặt mông đầy đặn của cô, một lần nữa lại đẩy xuống, dùng phần thịt giữa bờ mông mềm mại nhiều nước của tiểu huyệt, động tác của Giản Việt gần như thô bạo như động vật hoang dã, tần số đâm vào rút ra càng ngày càng nhiều.

Bởi vì tư thế ngồi ôm, Hà Lạc mỗi lần bị đẩy lên lúc lại nặng nề đi xuống, tiểu huyệt cứ ngồi như vậy cơ hồ có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đâm tới tận tử ©υиɠ của cô.

Rất đau, nhưng lại sảng khoái khiến cho người khác cảm thấy phiêu phiêu.

Hà Lạc chảy rất nhiều nước, toàn thân đều vì cảm giác sung sướиɠ mà run rẩy, cô không tự chủ được mà nhìn vào nơi hai người giao hợp, đã biến thành một mảnh hỗn độn, dâʍ ɖị©ɧ bắn quá nhiều tới mức.

Hai túi trứng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bốp bốp đập vào khe mông của cô, tư thế này giống như đâm chưa đủ sâu, muốn đi thêm vào để tiểu huyệt kẹp chặt.



Hà Lạc ngẩng đầu, cặρ √υ" của cô nảy ra trong tầm mắt của Giản Việt, anh há miệng ngậm nó vào, rồi mυ"ŧ, sau đó lại đổi bên, mυ"ŧ vυ" bên kia của cô. lông mao của hai người cũng đã ướt, bọt trắng xung quanh.

“Ưm a… không được rồi…” Hà Lạc cảm giác giống như có một cơn sóng lớn ập tới, cơ thể cô mềm nhũn, cô cảm thấy tiểu huyệt của mình co giật, có dòng điện tê dại chạy qua, tới nơi mẫn cảm của cô, cứ mỗi lần cao trào qua đi anh lại tiến vào, không những tiểu huyệt bị làm cho chảy ra rất nhiều nước, mà còn kí©h thí©ɧ cao trào tới nhanh hơn.

Không công bằng, sao anh có thể kiên trì lâu vậy mà chưa bắn chứ.

“Giản Việt, anh bắn cho em…”

“Không sướиɠ à? Sao lại muốn bắn?”

Cô ngồi cạnh eo anh, nhân lúc cao trào, điên cuồng lên xuống, một lúc sau đã theo kịp tiết tấu của Giản Việt.

Bên trong tiểu huyệt siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ, vừa mυ"ŧ vừa quấn lấy, thậm chí xuyên qua áo mưa, Giản Việt có thể cảm nhận được từng trận co rút trong tiểu huyệt.

Giản Việt thừa nhận khi đối mặt với cô, anh hoàn toàn không có sức chống cự, anh không chịu được kí©h thí©ɧ như này nữa mà muốn bắn tinh.

Anh thở hổn hển, sau khi xuất tinh vẫn thúc mạnh, đồng thời kɧoáı ©ảʍ lan lêи đỉиɦ đầu.

Xuyên qua áo mưa, anh bắn tinh vào tiểu huyệt của cô một cách liều lĩnh, do anh đã nhịn quá lâu, nên thời gian bắn tinh cũng lâu hơn trước.

Giản Việt ôm Hà Lạc ôm cô trước mặt mình, cho dù đã bắn tinh côn ŧᏂịŧ mới rất miễn cưỡng mà rút ra khỏi tiểu huyệt của cô, trong màn đêm tĩnh mịch, dường như chỉ có tiếng thở hổn hển của hai người đang quấn lấy nhau.