Chương 43: Côn ŧᏂịŧ Hung Hăng Làm Trong Tiểu Huyệt

Giản Việt cắn răng, cằm căng chặt, tốc độ di chuyển ở côn ŧᏂịŧ càng nhanh hơn, vừa nhịn không lâu, bây giờ lại tiến vào tiểu huyệt chặt chẽ mềm mại khiến người khác mất đi lý trí.

Anh không có nhiều kỹ thuật, chỉ có cơ bắp cường tráng, cả người dường như có sức lực vô hạn, cứ như vậy mà hung hăng làm bên trong tiểu huyệt của Hà Lạc, qυყ đầυ hướng vào nơi sâu nhất, khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra rất nhiều, làm tới mức âm thanh càng lớn hơn, càng thêm hăng hái hơn.

Đúng lúc này, điện thoại của Hà Lạc vang lên, cô tính trực tiếp bỏ qua, nhưng sau khi cẩn thận nghe lại, thì mới nhớ ra đó là tiếng chuông độc quyền của mẹ cô.

Hà Lạc nhớ tới trước khi tới đây, mẹ của cô đã dặn rất nhiều, sau khi ổn định chỗ ở thì điện cho người trong nhà nói rõ tình huống, dù sao thì cũng không yên tâm cô ở bên ngoài một mình.

Lúc đó cô còn đồng ý, còn nói là chắc chắn sẽ gọi điện, mỗi ngày đều điện, buổi tối ăn gì cũng sẽ nói.

Kết quả là, những chuyện đó đều bị cô vứt ở sau đầu.

“Em nghe điện thoại…..” Cuối cùng tia lý trí cuối cùng của Hà Lạc cũng được đánh thức, cô đẩy Giản Việt ra.

Giản Việt nằm trên người cô, động tác hơi chậm lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, anh hôn lên vai cô, nói: “Em nghe đi.”

“……”

Hà Lạc nhìn cây côn ŧᏂịŧ lớn ở ra vào ở tiểu huyệt của cô, không biết nên nói gì cho tốt.

Mẹ cô gọi điện thoại giống như đòi mạng vậy, cô cũng không rảnh để lo nhiều chuyện như vậy, cô duỗi tay sờ soạng trên đầu giường, rồi chộp lấy điện thoại.



Cô không nhìn kỹ, tưởng là cuộc gọi thường, nên tiện tay bắt máy.

Sau đó khi nhìn thấy khuôn mặt phúc khí mượt mà của mẹ Lưu xuất hiện trên màn hình, Hà Lạc hít một hơi, mới nhận ra có gì đó không đúng, cô nhanh tay che camera lại rồi ấn tắt máy.

Tim cô đập như sấm, sau đó gọi lại lần nữa.

“Sao lại thế? Lạc Lạc, vừa rồi không phải điện thoại vẫn gọi được sao, sao bây giờ lại không có?” Mẹ Lưu Tú Lan tỏ vẻ nghi hoặc.

Nghe giọng điệu của bà, chắc là vẫn không nhìn thấy hình ảnh vừa rồi.

Hà Lạc lặng lẽ thở ra một hơi, rồi trả lời: “Mẹ, tín hiệu internet bên con không được tốt lắm, gọi video sẽ rất lag.”

“Vậy à, con ở chỗ nào vậy? Chẳng lẽ là ở trên núi à? Cho nên tín hiệu mới không tốt, vậy về sau mẹ muốn nhìn con thì có phải sẽ rất khó không?” Mẹ Lưu Tú Lan tóm gọn một câu, rồi bắt đầu công việc giáo dục: “Lúc trước mẹ vẫn luôn nói với con, ở nhà tốt hơn, công việc cũng ổn định, cũng ở gần ba mẹ, như vậy tốt biết bao nhiêu, con một hai phải tới nơi chim không thèm ỉa…..”

“Không khí ở đây rất tốt.” Hà Lạc bổ sung.

Mẹ Lưu Tú Lan lại nói thêm: “Còn có, tuổi của con không còn nhỏ nữa, vậy mà vẫn chưa có bạn trai. Và Tiểu Vệ đã là ba của hai đứa nhỏ rồi, con còn nhớ lúc nhỏ khi con vừa tới nhà trẻ không? Ngày đầu tiên về nhà đã có một đứa trẻ thổ lộ với con, lúc đó con còn chuẩn bị nhận lời, nếu mẹ biết lớn lên sẽ như vậy, thì lúc trước…..”

Trong phòng rất yên tĩnh, nên giọng nói trong điện thoại rất rõ ràng.

Tầm mắt của Giản Việt dừng trên người cô, côn ŧᏂịŧ vẫn thọc vào rút ra trong tiểu huyệt của cô.

Ánh mắt đó dường như đang hỏi, em sớm như vậy đã được người khác tỏ tình?



Hà Lạc cắn môi, ánh mắt ướŧ áŧ, cầu xin anh đừng nhúc nhích.

“Lúc trước con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện.”

Mẹ Lưu hừ một tiếng: “Con càng lớn cũng không hiểu chuyện.”

Lại tới lại tới nữa rồi, nếu để mẹ Lưu nói tiếp, chắc cô cũng không còn qυầи ɭóŧ để mặc.

“Mẹ, mẹ gọi cho con, không phải là định mắng con chứ.”

“Không phải, em trai của con mấy ngày nữa sẽ được nghỉ lễ 1-5*, nó nói muốn tới chỗ con chơi, nhưng mẹ lại không yên tâm để nó đi một mình, không đồng ý thì nó lại bắt đầu làm loạn, ồn ào tới mức mẹ đau cả đầu. Đúng lúc Diệp Hiên tới chơi, thằng bé còn nói nó rảnh, nên nó sẽ dẫn em con tới đó, người khác thì khó nói. Nhưng nếu là Diệp Hiên thì mẹ hoàn toàn tin tưởng, nên mẹ cũng đồng ý rồi, mẹ đỡ phải mỗi ngày lo cho hai chị em con.”

(*Ngày Quốc tế Lao động (劳动节): Ngày 1 tháng 5 (5月1日).

“Lạc Lạc, lúc đó con nhớ trông nó cho kỹ, đừng để em trai con chạy loạn bên ngoài.”

“Dạ, con sẽ nhìn nó.” Hà Lạc không ngờ là bà nói chuyện này, nhất thời hơi ngây ngốc.

Tắt điện thoại xong, ánh mắt thâm thúy của Giản Việt trở nên đen nhánh.

“Diệp Hiên?”