Chương 42: Chủ Động Cầm Côn ŧᏂịŧ Nhắm Vào Tiểu Huyệt

Giản Việt vừa kéo người ra, thì côn ŧᏂịŧ cũng rời khỏi tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô, tiểu huyệt cũng bị banh ra, cho dù côn ŧᏂịŧ đã ra ngoài, nhưng bên trong vẫn hồng nhuận như cũ, ướt đẫm, thậm chí tiểu huyệt vì hưng phấn và co rút lại.

Tiểu huyệt thật sự phun ra quá nhiều nước, chỉ cần chà vào tiểu huyệt thì có thể nghe thấy âm thanh da^ʍ rãnh, một chút cũng không kiềm chế lại.

Anh không tiến vào, mà chủ dùng côn ŧᏂịŧ đè lên hộŧ ɭε của Hà Lạc, những hạt nổi trên áo mưa từ nghiền nát vách thịt của cô chuyển thành đè lên nơi hộŧ ɭε mẫn cảm, là cảm giác thô ráp khiến người khác cảm thấy lạ lẫm.

“A……”

Hà Lạc hít sâu một hơi, há miệng ra, đôi mắt vì tìиɧ ɖu͙© mà hiện lên tầng hơi nước.

Giản Việt nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn.

Anh lại nhịn không được, một bên dùng côn ŧᏂịŧ ma sát tiểu huyệt của cô, một bên hôn lên cái miệng nhỏ đang nhếch của cô, hôn tới mức cả người cô mềm nhũn. Anh cảm thấy còn chưa đủ, không ngừng mυ"ŧ lấy lưỡi của cô, cái lưỡi dài của anh cuốn lấy lưỡi của cô, buộc Hà Lạc cũng phải tiến vào.

Hà Lạc cũng thử duỗi đầu lưỡi ra, thậm chí còn vụng về cắn anh một cái, cô đón ý, làm cho động tác của người đàn ông càng thêm hung ác, tiểu huyệt cũng không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ ấm áp.

Nước của cô giống như muốn làm ngập côn ŧᏂịŧ đang ma sát ở tiểu huyệt, anh chậm chạp không tiến vào, tiểu huyệt của Hà Lạc không được thỏa mãn nên đã bắt đầu ngứa ngáy.

Dây dưa một lúc lâu, Giản Việt mới buông cô ra.

“Anh tiến vào được không?”

“Cầu xin anh đi.”

Hà Lạc chắc chắn là, anh đang chơi xấu.

Trong chuyện này, Hà Lạc rất ít khi chủ động vì xấu hổ, nhưng Giản Việt vẫn cố tình muốn cô chủ động.



Mặt cô đỏ bừng, sự xấu hổ từ trong xương cốt, khiến cho Hà Lạc không có cách nào thản nhiên nói những lời cợt nhả đó được, mỗi lần làm như vậy đều phải đấu tranh tâm lý thật lâu.

Nhưng mà tiểu huyệt thật sự rất ngứa, Hà Lạc nhìn thoáng qua côn ŧᏂịŧ ở giữa háng Giản Việt, cô thật sự muốn cây côn ŧᏂịŧ đó tiến vào, cũng rất thích cảm giác côn ŧᏂịŧ lớn nhét vào.

“Anh đem côn ŧᏂịŧ tiến vào bên trong em, được không?” Hà Lạc lấy hết can đảm, làm nũng nói.

“Chưa đủ.” Khuôn mặt Giản Việt hiện lên ý cười nhạt.

“……Được một tấc lại muốn tiến một thước.” Hà Lạc tức giận tới mức cắn môi dưới, quyết định không cầu xin anh nữa, thầm nghĩ mình muốn làm gì thì làm.

Cô vươn tay, nắm lấy cây côn ŧᏂịŧ lớn của Giản Việt.

Trải qua nhiều lần kinh nghiệm của lúc trước, thao tác của Hà Lạc đã trở nên thuần thục hơn một chút, cô biết côn ŧᏂịŧ quá lớn, rất khó sẽ để tiến vào tiểu huyệt, nên cô dùng tay tách miệng tiểu huyệt trước, sau đó cố gắng để tinh thần hăng hái hơn, mông đi xuống, rồi để côn ŧᏂịŧ của Giản Việt tiến vào.

Tuy là Giản Việt không chủ động làm nên không tiến vào sâu được, nhưng cảm giác tiểu huyệt được lấp đầy, vẫn khiến cho Hà Lạc sướиɠ một lúc lâu.

Giản Việt không động, nên cô tự mình di chuyển mông, khó khăn mà phun ra nuốt vào cây côn ŧᏂịŧ.

Hà Lạc có thể làm như vậy, Giản Việt thật sự không nghĩ tới: “Nhìn dáng vẻ này, đúng là anh đã coi thường người dâʍ đãиɠ như em.”

Côn ŧᏂịŧ của anh run lên, bị bao bọc tới mức sắp nín không được.

Giản Việt gầm nhẹ một tiếng, nâng một chân Hà Lạc lên, đặt lên vai mình, sao đó bắt đầu tư thế tiến vào, lực đạo và tốc độ của anh làm sao Hà Lạc có thể sánh bằng, lúc bắt đầu tăng nhanh tốc độ, cả người Hà Lạc đã tê rần.

“Ưm a……Thật sướиɠ……”