Chương 35: Làʍ t̠ìиɦ Bằng Áo Mưa

Tới gần trưa Hà Lạc mới bò từ trên giường xuống, bữa sáng là Giản Việt đi lên kêu cô ăn, kết quả anh vừa bước ra khỏi cửa, cô đã quay lại ổ chăn, ngủ một giấc đủ rồi mới có tinh thần.

“Buổi tối muốn ăn gì?” Giản Việt gửi voice tới.

Anh đang xem cô là heo hay sao vậy?

Đột nhiên Hà Lạc nổi lên ý xấu, giọng nói mềm mại, hỏi: “Muốn ăn gì thì anh cũng chịu sao?”

“Em nói đi.”

“Muốn. Ăn. Côn. Thịt. Lớn. Của. Anh.” Hà Lạc nói từng chữ một, sau khi nói xong, cô cũng không nhịn được mà bật cười.

Tối hôm qua bị bắt nạt tàn nhẫn như vậy, vừa duỗi chân ra thì thấy vết bầm gần lành ở bắp đùi, bây giờ lại trở nên ghê người, đầy vết tích của mùi bị làʍ t̠ìиɦ.

Dù sao anh cũng không có ở đây, cho dù anh bộc phát thú tính thì anh cũng không thể làm gì được cô.

Giọng nói ở điện thoại của Giản Việt được phát ra ngoài, tay anh dừng lại, lập tức tắt âm.

Anh nhìn xung quanh, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lấy một tai nghe Bluetooth đeo lên.

Ngón tay anh chạm vào màn hình, phát giọng nói của Hà Lạc thêm lần nữa.

Yết hầu của anh hơi động, anh trả lời lại một câu: “Ồ, vậy em muốn ăn bằng miệng trên, hay là ăn bằng miệng dưới?”

Giọng điệu lạnh lùng, cùng với lời nói sắc tình, khiến cho người khác nhịn không được mà hưng phấn.

Rất nhanh khuôn mặt Hà Lạc giống như một con tôm luộc, cấp bậc của Giản Việt quá cao, cô đánh không lại anh.



Cô đang định giải chết, thì Giản Việt lại gửi thêm một voice.

“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”

“Được.”

Vừa đặt điện thoại xuống, trong đầu Hà Lạc lại xuất hiện côn ŧᏂịŧ lớn của Giản Việt, xong rồi, suy nghĩ của cô không được rồi.

Buổi tối, khi Giản Việt tới đón cô, phát hiện hiếm khi Hà Lạc mặc quần jean, đôi chân thẳng tắp và thon dài. Nhưng vừa lên xe thì cô không ngừng kêu nóng, không thở được, không thoải mái, cái gì cũng không được.

“Muốn nói gì?” Giản Việt buồn cười hỏi.

“Đều tại anh.” Hà Lạc lẩm bẩm nói.

Giản Việt nghiêm túc đánh giá cô: “Nhưng em mặc gì cũng đẹp.”

Nếu người khác nói câu này, sẽ có cảm giác đang nịnh nọt, nhưng cố tình lời này lại là từ miệng Giản Việt, ánh mắt thân thúy của anh làm cho lời nói này có mười phần thuyết phục.

“Đương nhiên.” Hà Lạc rất thích thú, tâm trạng không còn khó chịu như lúc ra cửa nữa.

Cô còn không nhận ra tại sao mình là vui như vậy.

Sau khi hai người ăn cơm chiều xong, Giản Việt dẫn Hà Lạc đi dạo trong siêu thị một lúc, anh nói là để tiêu cơm, ngây ngốc ở nhà cũng không tốt.

Anh đẩy xe mua sắm ở bên cạnh, nhìn Hà Lạc đang ở bên cạnh chọn đồ ăn vặt, một bên tính giá cả của các loại bánh để xem xem loại nào có lời.



“Vị dâu tây cũng muốn ăn, vị chocolate cũng muốn ăn, thật khó chọn quá đi.”

Giản Việt vươn tay ra, lấy hai vị bánh quy bỏ vào xe mua sắm.

“Sao lại mua cả hai rồi?”

“Con nít mới lựa chọn, người lớn thì có thể chọn tất cả.”

Hà Lạc đột nhiên nhận ra: “Anh nói rất đúng.”

Giản Việt ôm lấy eo cô, môi mỏng dán lên tai cô, nói: “Lựa chọn bạn đời thì không được, chỉ có thể chọn một người.”

Hà Lạc không nói gì, nhưng lỗ tai cô lại nóng lên.

Lúc tính tiền, Hà Lạc thấy cái kệ bên cạnh có không ít bαo ©αo sυ, cô thề là mình không cố ý nhìn, chỉ là có một thứ, nó nhìn rất kỳ lạ….

Ánh mắt của Hà Lạc đã bị hấp dẫn, cô lắp bắp nói: “Bαo ©αo sυ có gai và hạt…..Cũng là bαo ©αo sυ à?”

Một bàn tay thon dài ở bên eo cô vươn ra, cầm mấy cái hộp trên kệ xuống, trực tiếp bỏ vào xe mua sắm.

Anh thấp giọng nói: “Thử thì sẽ biết.”

Cô không có ý này! Cho nên, mua đồ ăn vặt là giả, đi bộ để tiêu cơm cũng là giả, mua bαo ©αo sυ mới là thật đúng không?!

Lúc tính tiền, người thu ngân nhìn thấy đủ loại bαo ©αo sυ, thì nụ cười tiêu chuẩn trên khuôn mặt càng sâu hơn.

Hà Lạc trốn ở sau lưng Giản Việt, là anh mua, không liên quan tới cô.