Chương 34: Thích Cách Cô Đắn Đo

Thời gian Trương Hạo biết Giản Việt cũng không ngắn, cậu ta biết rõ tính cách của anh.

Khi Giản Việt còn nhỏ đã được thầy bói bói cho anh, nói anh có vận đào hoa. Lúc đi học, anh thường xuyên được nữ sinh đem đồ ăn tới, thậm chí còn có nhiều bức thư tình được trao tặng tay anh, nhưng trong mắt Giản Việt chỉ có học tập và thể thao, giống như cao tăng bất động như núi.

Trương Hạo chưa từng nhìn thấy Giản Việt có hứng thú với bất cứ thứ gì, anh thanh tâm quả dục* nhiều năm như vậy, chưa từng chạm qua thuốc lá và rượu.

(*Thanh tâm quả dục: Lòng thanh thản, tâm hồn trong trắng. Nguồn gg.)

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng.

Trương Hạo ngậm điếu thuốc trong miệng, cậu ta rất nghiện thuốc lá, nhưng không dám hút trước mặt Giản Việt, chỉ có thể ngậm cho đã ghiền.

“Giản Việt, từ khi nào thì cậu dẫn vị đó tới giới thiệu với tôi.”

“Cô ấy tên Hà Lạc.”

Cô có tên, không phải “vị kia”, cũng không phải “vị này.”

Trương Hạo ồ một tiếng: “Ý của tôi là, dẫn người ta tới ăn một bữa cơm. Giản Việt, cậu là cây vạn tuế đã nở hoa, tôi là anh em của cậu, không thể không giúp cậu kiểm tra được. Thật tò mò không biết đó là tiểu yêu tinh của nhà ai, mị lực lớn như vậy, có thể bắt được cả cậu.”

Tiểu yêu tinh……

Cô quả thật là tiểu yêu tinh câu dẫn người khác.

Anh nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua khi cô ở trên giường bị làm tới mức không khép được chân.

Giản Việt chỉ nói: “Cô ấy rất dễ xấu hổ.”



Ý là, cậu không được nhìn thấy cô ấy.

Vấn đề này Giản Việt không muốn nóng vội, sợ sẽ dọa đến Hà Lạc, đương nhiên anh sẽ không đồng ý.

“Cậu cũng chưa hỏi ý kiến của người ta, làm sao biết là không được. Nếu không thì tôi sẽ gọi cho Hứa Nhân, không phải Hà Lạc nhà cậu không có bạn. Tôi nói cũng rất nhiều, bảo đảm sẽ không làm cho không khí trở nên ngại ngùng.”

“Cô ấy không thích nói nhiều.”

Trương Hạo giật mình.

Sau đó Giản Việt lại bổ sung thêm: “Cô ấy thích tôi như vậy.”

Mẹ nó, ai hỏi cái này chứ?!

“Xong rồi xong rồi.”

Trương Hạo thở dài, nói: “Giản Việt, tôi là anh em tốt của cậu, cậu như vậy là không được rồi, mới quen nhau mấy ngày, đã đắn đo như vậy rồi à?”

Giản Việt đang chỉnh sửa hóa đơn trong tay thì hơi dừng lại, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt Hà Lạc đỏ bừng vươn tay ra nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh hai lần, rồi cẩn thận vuốt nó.

Vừa tinh tế vừa mềm mại.

Anh thật sự rất thích cảm giác đắn đo của cô.

Bị đắn đo cũng không phải chuyện xấu.

Giản Việt là khối tường đồng bằng sắt, Trương Hạo đành phải từ bỏ, cậu ta đi vòng qua, bước tới Lâm Diệu Dương bên cạnh, cậu ta nói lời thấm thía: “Không ngờ là anh Giản Việt của cậu cũng có lúc khác người và vô nhân tính đến như vậy, tôi rất thất vọng với hành vi này của cậu ta.”

“Làm sao vậy?”



“Cậu ta có người ở bên ngoài.” Vẻ mặt Trương Hạo ai oán nói, thoạt nhìn cậu ta giống như bị chồng vứt bỏ.

“Hả? Chuyện này…..không tốt lắm…..” Lâm Diệu Dương hơi ngạc nhiên.

Trong nhà anh Giản Việt không phải có người sao? Sao ở ngoài còn có người khác nữa chứ?

“Này, không đúng, tại sao cậu lại có phản ứng như vậy?” Trương Hạo ấn bả vai cậu, nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị đánh.”

“Em, hai ngày trước đi đưa cơm cho anh Giản Việt mới biết.”

“Hả?!” Trương Hạo hít sâu một hơi: “Ý của cậu là….”

Hai người họ ở chung?!

Cây vạn tuế vừa nở hoa như Giản Việt, đã có kết quả?!!

Cậu ta hình như không chịu nổi đả kích này, lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi voice cho Hứa Nhân.

“Thân ái, chúng ta kết hôn đi, chuyện này không thể để cho Giản Việt vượt qua trước được. Dù sao thì đời này, chỉ có chuyện yêu đương anh mới có thể thắng được Giản Việt.”

Rất nhanh Hứa Nhân đã trả lời, tính tình vẫn nóng nảy như trước: “Anh bị điên à, không kết! Em theo chủ nghĩa không kết hôn, còn nhắc lại lần nữa, em sẽ đổi người!”

Trương Hạo cũng không tức giận, mặt dày cầu xin: “Bảo bối, anh sai rồi, anh chỉ nói giỡn thôi.”

“Tôi thích loại cay thế này.” Trương Hạo giải thích với Lâm Diệu Dương: “Hăng hái lên.”

Lâm Diệu Dương ở bên cạnh giống như chim sợ cành cong: Tôi nhìn không hiểu, nhưng tôi vẫn chịu đả kích lớn