Chương 7: Chân tướng

“Nhất Nhất…”

“Ừ.”

Giây tiếp theo Mạnh Tây Châu không kìm nổi lòng hôn lên môi cô, hai người cùng nhau ngã vào trên giường lớn quen thuộc.

Sau khi nhận được câu trả lời, Mạnh Tây Châu vẫn luôn trong tâm trạng hoảng hốt. Anh cảm thấy như mình đang bay bổng trên một đám mây, mộng ảo và tốt đẹp.

Lúc Du Nam Ý mang anh vào trong nhà, người luôn trầm mặc ít lời dọc theo đường đi như anh chợt giống như muốn bùng nổ. Anh bỗng chốc ôm chầm lấy cô.

“Lần sau em sẽ đưa quà cho anh…”

“Em chính là món quà tốt nhất.”

Lời nói còn chưa dứt đã biến mất trong nụ hôn kịch liệt của hai người.

“Nhất Nhất, Nhất Nhất.”

Du Nam Ý cảm thấy cổ có hơi nong nóng.

Trên cần cổ cô bỗng lăn xuống một giọt lệ nóng.

Trước khi Du Nam Ý phục hồi tinh thần lại, cô đã bị đẩy ngã bởi một Mạnh Tây Châu luôn kiềm chế từ lâu.



Đêm khuya, Du Nam Ý mệt đến nỗi mơ màng sắp ngủ ở trong lòng Mạnh Tây Châu.

Trong lúc mơ màng, dường như cô nghe được anh thì thầm ở bên tai.

Có điều cô quá mức mệt mỏi nên đã sớm rơi vào giấc ngủ thật sâu.



“Mạnh Tây Châu… Mạnh Tây Châu!”

Anh ngước mắt lên, cô gái có lúm đồng tiền như hoa đang vẫy tay với anh ở cách đó không xa.

“Anh sững sờ ở chỗ này làm gì vậy, còn không qua đây nè.”

“Làm sao vậy? Hẹn hò với em mà còn thất thần?”

Du Nam Ý hơi cong mi mắt, mang theo ý cười nói với Mạnh Tây Châu ở bên cạnh.

“Sao có thể chứ, cảnh sát Khương tranh thủ lúc rảnh rỗi, làm sao anh dám chậm trễ?”

“Miệng lưỡi trơn tru.”

Lúc họ nói chuyện, pháo hoa ở bên bờ sông đối diện đúng lúc nở rộ trong đêm tối.

Ánh mắt Du Nam Ý chuyển về phía bầu trời đêm đang sáng rực.

Trong đáy mắt cô phản chiếu những chùm pháo hoa rực rỡ và sáng ngời động lòng người.

Mạnh Tây Châu vô thức vuốt ve mái tóc đang dài ra của cô. Nỗi bất an không biết từ đâu dâng lên trong lòng anh chợt tan biến đi.

“0 giờ.”

Tiếng reo hò hoan hô của đám đông vang vọng khắp toàn bộ quảng trường.

Du Nam Ý mỉm cười không nói, cô quay đầu và nhìn Mạnh Tây Châu với đáy mắt tươi cười.

Mà bên tai Mạnh Tây Châu lại là một mảnh yên lặng, giọng nói ôn nhu như nước dường như lan tỏa và quanh quẩn ở bên tai anh rõ ràng đến thế.

“Giáng Sinh vui vẻ nha, bạn trai.”

Trong lòng anh như có hàng tỉ tia pháo hoa nở rộ. Anh không biết nên nói gì, theo bản năng ôm chặt cô gái trước mặt vào trong lòng.

Giáng Sinh vui vẻ.

Anh yên lặng nói.

So với pháo hoa trên bầu trời.

Thứ còn sáng lạn hơn cả là dãy ngân hà lung linh phản chiếu trong mắt anh.



Bầu không khí đêm đó, dường như chỉ có sự ngọt ngào.

Không ai giấu được ý cười trên khuôn mặt, khóe miệng cong lên chưa từng hạ xuống.

Dỗ dành xong bạn trai mang vẻ mặt luyến tiếc rời đi, Du Nam Ý lên đường quay về nhà trong tâm trạng rất tốt.

Một tiếng chuông vang lên phá vỡ yên tĩnh.

“Xin chào, tôi là Khương Ý.”

Nụ cười trên mặt cô dần tan đi.

“Được, hiện tại tôi sẽ tới đó.”



Một lần nữa đặt chân đến thành phố vừa quen thuộc mà xa lạ này, Du Nam Ý có chút hoảng hốt.

Đã bao nhiêu lâu rồi?

Hình như là sau khi mẹ qua đời, cô chưa từng trở về nữa.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Vẻ mặt Mạnh Tây Châu quan tâm lo lắng nhìn về phía cô.

Du Nam Ý mỉm cười và lắc đầu.

“Đi thôi, chú Mạnh và mọi người cũng đang đợi sốt ruột.”

Có một số việc, cũng nên nói rõ ràng.



“Ý Ý…”

Tuy mẹ Mạnh sớm đã nhận được tin tức trong điện thoại, nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng Du Nam Ý xuất hiện ở trước mặt, bà vẫn không khỏi run rẩy, nước mắt rơi xuống.

Ngay cả cha Mạnh đứng ở một bên cũng đỏ cả hốc mắt.

“Trở về là tốt, trở về là tốt…”

Cha Mạnh vỗ nhẹ vai vợ, an ủi nói: “Ý Ý trở về là chuyện vui, sao có thể khóc chứ.”

“Đúng vậy, đúng… Ông nhìn tôi này, Ý Ý à tới đây con, con càng ngày càng xinh đẹp. Đã lâu không nếm qua tay nghề của dì Mạnh phải không… Mau vào đi.”

Du Nam Ý mím môi, rũ mắt và tiến lên đỡ lấy cánh tay của bà.

“Dì Mạnh, đã lâu không gặp. Thân thể của người có khỏe không?”

“Không cần lo lắng cho dì, bệnh cũ thôi…”



Sau bữa cơm tối, mẹ Mạnh giữ Du Nam Ý lại, thể hiện toàn bộ sự quan tâm trong nhiều năm qua. Bà cũng dặn dò đi dặn dò lại vài chuyện trong sinh hoạt hàng ngày.

Du Nam Ý an tĩnh lắng nghe ở bên cạnh bà, thỉnh thoảng cũng đáp lại hai câu. Cảm nhận sự quan tâm đã mất đi từ lâu này.

“Tây Châu, con tới thư phòng với ba một chút đi.”

Cha Mạnh đang đi lên lầu, đột nhiên dừng bước chân lại, nói với Mạnh Tây Châu.

Kẽo kẹt ——

Mạnh Khoa Hoành ngồi trên ghế, ra hiệu cho Mạnh Tây Châu ngồi xuống ở đối diện ông.

Sau đó, là một khoảng im lặng thật lâu.

Mạnh Tây Châu không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.

“Tây Châu —— con thật sự đang ở bên Nam Ý sao?”

“Đúng vậy, ba.”

Mạnh Tây Châu ngước mắt, vẻ mặt tràn ngập nghiêm túc.

“Hơn nữa, con nghiêm túc.”

“Là sự nghiêm túc muốn kết hôn với cô ấy.”

Sắc mặt của Mạnh Khoa Hoành bình tĩnh, vừa không phản đối cũng không ủng hộ.

Thật lâu sau, ông thở dài một hơi. Giọng nói lẩm bẩm cứ như chỉ một mình ông mới có thể nghe thấy.

“Nếu chuyện năm đó…”

“Ba, ba không đồng ý.” Anh mở miệng không phải nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định.

Mạnh Khoa Hoành muốn nói lại thôi, mang theo sự chần chờ. Lúc ông vừa định mở miệng nói gì đó, cửa lại bị gõ vang.

Cốc cốc——

Cửa lớn thư phòng được mở ra, khuôn mặt bình tĩnh của Du Nam Ý xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

“Chú Mạnh.”

Cô đi đến trước mặt Mạnh Khoa Hoành, nhìn ông chăm chú.

Sau đó, khóe miệng cô khẽ cong lên, quay đầu nói với Mạnh Tây Châu, “Tây Châu, anh đi xuống dọn dẹp giúp dì Mạnh đi, em có chút việc muốn nói với chú Mạnh.”

Mạnh Tây Châu gật đầu, chắc là chuyện của chú Du và cô không hy vọng anh nghe được.

Kẽo kẹt ——

Bên trong thư phòng chỉ còn lại hai người đang bình tĩnh như nhau.

Trên khuôn mặt của Mạnh Khoa Hoành xuất hiện vài phần nhẹ nhõm.

“Nam Ý —— xem ra, con đã biết gì đó.”

Du Nam Ý cũng không mở miệng ngay lập tức, lòng bàn tay cô cọ xát vào nhau, giọng nói du dương tựa như bay tới từ phương xa, như có như không.

“…Trong “sự kiện du thuyền” mười năm trước, ngài cũng ở trên du thuyền, chính mắt nhìn thấy tất cả.”

Mạnh Khoa Hoành không đáp, mặc nhiên thừa nhận.

“Chỉ có vài cảnh sát bị thương nặng, Du Giác dẫn dắt cả đội lại trúng đạn chết không cứu được. Mà những vị khách trên đó lại không tổn hao một sợi tóc nào.”

“Nghe có vẻ như là một kết cục tốt đẹp —— chỉ có một người tử vong, những người còn lại không hao tổn gì.”

“Thật quá hoàn mỹ.”

Trong một tình cảnh hỗn loạn như thế, vậy mà chỉ có Du Giác trúng đạn chết, những người còn lại ngay cả một chút vết thương nhỏ cũng không có.

Du Nam Ý hạ thấp giọng.

“Mấy năm trước, tôi tìm ra được sự thật về cái chết của cha mình.”

Người đàn ông căng thẳng siết chặt đôi tay vào nhau.

“Bởi vì dùng ma túy quá liều, chết ở trung tâm cai nghiện.”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, thế mà lại chết vì ma túy.

Thật mỉa mai làm sao.

“Cách đây không lâu, tôi truy theo dấu vết lúc cha còn làm bộ đội đặc chủng, đã từng tiêu diệt một thành viên của tập đoàn buôn lậu ma túy “Sư Hổ”.”

“Hắn cung cấp cho tôi một tin tức.”

“Một tin tức có liên quan đến chân tướng kia.”

“Sự kiện du thuyền” mười năm trước, là một cái bẫy.

Thủ lĩnh của “Sư Hổ” đã thiết kế ra một cái bẫy vì muốn trả thù Du Giác.

Hắn bị mù một con mắt, chính là do Du Giác ra tay làm mù.

Sau khi “Sư Hổ” bị triệt phá, hắn ôm theo vết thương nặng chạy thoát khỏi hiện trường. Trong nhiều năm mai danh ẩn tích hắn đã tụ tập bọn dư đảng, tra ra được khu vực làm việc của Du Giác.

Sau đó, tỉ mỉ bố trí một cái bẫy săn gϊếŧ Du Giác.

Cái gọi là “sự kiện du thuyền” nhìn thì giống như hành động khủng bố uy hϊếp bắt giữ các vị khách quý được mời tới để đổi lấy tiền tài. Trên thực tế chỉ là sự ngụy trang bên ngoài để dụ cảnh sát đến.

Tuy rằng sĩ quan dẫn dắt đội đặc chủng ngày xưa không phải Du Giác, nhưng trong tình huống khẩn cấp kia, một màn bắn trúng trùm buôn bán ma túy ở ngay trước mặt là do ông ấy bắn.

Gương mặt của Du Giác đã được hắn ghi tạc thật sâu trong đầu.

Vị quân nhân dẫn dắt đội rất có thế lực, cũng không phải kẻ bần cùng như trùm buôn bán ma túy có thể tiếp cận được.

Cuối cùng, hắn chuyển mục tiêu trả thù sang Du Giác, người đã trở thành cảnh sát hình sự sau khi xuất ngũ.

“Cha đi vào du thuyền, nhìn thấy tội phạm đào tẩu nhiều năm trước chưa bị bắt, ông sẽ biết mục đích của hắn.”

Trùm buôn bán ma túy vô cùng ác độc tất nhiên sẽ không buông tha cho Du Giác nhẹ nhàng như thế.

“Cảnh sát Du, nghe nói từ trước đến nay ngài luôn chính nghĩa vô tư. Nói vậy sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng các cấp dưới đáng yêu bị tao chém gϊếŧ chứ.”

“Tao chỉ có một điều kiện, chỉ cần mày tiêm một ống ma túy này vào. Tao sẽ tha cho bọn họ một con đường sống.”

“Cảnh sát Du, làm sao mày vẫn có thể sống được tiêu dao tự tại sau khi phá hủy hết mọi thứ của tao chứ…”

“Mày còn nhớ rõ không!! Con mắt bị mất đi này, chính là do mày ban tặng!”

Ngũ quan của hắn hung tợn vặn vẹo, tràn ngập ác ý đối diện trước vẻ mặt nghiêm túc của Du Giác.

Sau đó, hắn bình tĩnh trở lại, sâu xa nói.

“Thế nào? Cảnh sát Du, giao dịch này rất đơn giản phải không? Chỉ cần mày tiêm vào… Tất cả bọn họ sẽ được an toàn…”

Sự yên tĩnh thật lâu.

Một giọng nói run rẩy không hòa hợp chợt vang lên.

“Cảnh sát… Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết… Anh mau cứu tôi, cứu tôi đi!”

“Chuyện này không liên quan đến chúng tôi mà… Rõ ràng là mâu thuẫn giữa cảnh sát và bọn họ… Vì sao phải liên lụy tới tôi…”

“Cảnh sát à, cũng chỉ là một ống ma túy mà thôi, chỉ cần cảnh sát anh tiêm vào, chúng tôi sẽ được cứu…”

Nỗi sợ hãi bởi bị nhốt trên du thuyền trong nhiều ngày liên tục khiến một vài người sinh ra ý niệm không nên có.

“Đúng vậy, cảnh sát… Cầu xin anh, cứu tôi đi… Tôi còn có người nhà phải chăm sóc nữa…”

“Cảnh sát…”

“Cảnh sát…”

Càng ngày càng có nhiều lời ác ý quanh quẩn ở trong đại sảnh vàng son tráng lệ.

Nỗi sợ hãi trong nhiều ngày đã đánh sập cảm xúc của vài người, bọn họ đều bị du͙© vọиɠ được sống sót làm choáng váng đầu óc. Nhân sinh bắt đầu sụp đổ.

“Sự ác độc của con người, thường nảy mầm ở những nơi sáng ngời nhất.”

Lúc kể lại chuyện này một lần nữa, Du Nam Ý ngạc nhiên phát hiện ra rằng cô đã có thể bình tĩnh mà nhắc tới nỗi hận trong quá khứ.

Chỉ là sự bình tĩnh này, lại là điều cô không hề muốn.

“Bị ép buộc vào đường cùng, cha đành phải tiêm ma túy vào mình.”

“Kỳ thật trùm buôn ma túy mang đến không nhiều người lắm, súng ống cũng có hạn. Nếu người trên du thuyền có thể đồng tâm hiệp lực, chưa chắc không thể thoát khỏi tình cảnh khốn đốn.”

Trùm buôn ma túy rất thông minh, hắn chờ đến lúc cảnh sát phái người lên thuyền, các vị khách kia đã bắt đầu kề bên bờ vực suy sụp.

Cho nên lúc được nhìn thấy hy vọng sống sót, bọn họ không chút do dự lựa chọn lợi ích của chính mình.

“Con người, chính là những sinh vật ích kỷ như vậy.”

Sau lưng Mạnh Khoa Hoành đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, thân thể khẽ run rẩy.

“Nếu có người đứng ra phản kháng, cho dù chỉ có một người, cha tôi cũng sẽ không chết.”

Du Nam Ý thì thầm nói.

Sau đó, Du Giác cố gắng chống đỡ thân thể gần như sắp ngất, bên trong lại bất chợt xảy ra cúp điện, ông tìm được một tia sơ hở, phá vòng vây mà ra.

Trùm buôn ma túy bị bắt kỳ thật đã mắc bệnh nan y thời kì cuối, lúc sắp chết, hắn không cam lòng chết đi như vậy. Hắn tình nguyện mạo hiểm sinh mạng, cũng muốn báo thù.

“Đúng vậy, nhưng khi đó tất cả mọi người đều im lặng.”

Mạnh Khoa Hoành lâm vào hồi ức, tất cả chuyện xảy ra ngày đó dường như chỉ mới vào hôm qua.

Miệng của tên trùm buôn ma túy tràn đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt tựa như một người chết.

Cho dù thế, hắn vẫn cười lớn, giống như ác ma bò ra từ địa ngục, đồng tử mở rộng, dữ tợn vô cùng.

“Du Giác.”

“Tao ở địa ngục chờ mày.”

Sau đó, hắn hoàn toàn tắt thở.

Chết không nhắm mắt.

“Mọi người đều cho rằng đó chỉ là ống ma túy bình thường, cũng không có ảnh hưởng quá lớn với cha.”

“Mà không ngờ, đây là độc dược đòi mạng.” Mạnh Khoa Hoành thấp giọng nói tiếp.

“Các báo cáo khám nghiệm tử thi sau đó đều chứng minh ống ma túy kia có lượng thuốc đậm đặc gấp gần mấy chục lần bình thường.”

Giọng Du Nam Ý đã run lên, không còn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh nữa.

“Chú Mạnh… Vì sao, ông không ngăn cản ông ấy… Ông ấy không phải là anh em tốt từ nhỏ đến lớn của ông sao…”

Hốc mắt cô sớm đã đỏ bừng, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa, khóc hét lên thành tiếng với Mạnh Khoa Hoành.

“Đúng vậy… Vì sao chứ?”

Mạnh Khoa Hoành xụi lơ ở trên ghế, trên khuôn mặt già nua tràn đầy mờ mịt.

Có thể là nỗi sợ hãi vì bị giam cầm trong khoang thuyền nhiều ngày, không thấy ánh mặt trời.

Có thể là, hy vọng sống còn đang ở ngay trước tầm tay, ông sớm đã quên đi mọi thứ.

Có thể là, dưới sự hô hào tàn nhẫn của mọi người, ông gần như hỏng mất mọi cảm xúc, muốn được náo động phát tiết.

Ông hoàn toàn đi đến bước đường trở thành đao phủ bức tử Du Giác.



“Mỗi người đều không làm gì sai cả.” Nước mắt cô không ngăn được mà chảy xuống, đôi mắt nhắm nghiền, mọi thứ hiện lên trong đầu đều là dáng vẻ của cha mình.

Thế nhưng, mỗi một người ở đây, bất luận là sụp đổ hay im lặng, đều là hung thủ.

Bọn họ chung tay với trùm buôn ma túy, cùng nhau gϊếŧ chết Du Giác.

“Tôi không có tư cách oán trách ông, chú Mạnh.”

Người có tư cách oán trách, sớm đã không còn nữa.

“Thế nhưng, tôi cũng không có cách nào tha thứ cho ông.”

Giọng nói của Du Nam Ý dần chậm lại, không hề để ý tới Mạnh Khoa Hành đang xụi lơ tại chỗ và ôm đầu khóc rống. Cô chậm rãi nhấc chân, đi ra ngoài cửa.

Ở ngoài cửa là Mạnh Tây Châu sớm đã chết lặng.

Cô bước ngang qua bên cạnh anh, không hề nhìn lấy một lần.

“Chúng ta, chia tay đi.”

Lời tác giả:

Chương sau kết thúc.

Người yêu thích BE đọc đến đây kỳ thật có thể xem như là kết thúc.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~