Chương 8: Rời đi ( Chương kết thúc, Thượng )

Bất chấp lời khuyên nhủ của mẹ Mạnh, Du Nam Ý không nói một lời, một mình rời đi.

Cô đi lang thang ở trên đường không có mục tiêu.

Đột nhiên một sự lạnh buốt chạm vào trên khuôn mặt cô.

Hai mắt sưng đỏ vô thần nhẹ chớp, cô duỗi tay chạm vào một giọt nước lạnh buốt trên gương mặt.

Trong nháy mắt, những hạt tuyết trắng tinh bay xuống trước mắt cô.

Thì ra, tuyết đang rơi sao.

Thật là lạnh.

Ngày ba cô rời khỏi, có phải cũng lạnh như vậy không.

Cô cũng không rõ nữa.



Cô nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày trước.

Một tháng sau khi ba cô được tuyên bố hi sinh vì nhiệm vụ. Mẹ cô từ trước đến nay luôn kiên cường ôn nhu, ở trong tang lễ bà cũng không hề khóc, vào một buổi tối nọ, bà đã nhẹ nhàng ôm lấy cô và nói với cô bằng giọng nói dịu dàng ấm áp.

“Ý Ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Nước mắt trên mặt mẹ chảy xuống đến cổ cô.

Dòng lệ cực nóng dường như thiêu đốt cô.

Mẹ ôn nhu vỗ về khuôn mặt cô.

Sau đó, bà thấp giọng nói: “Con đến thành phố B đi, tìm ông bà ngoại. Đừng quay về đây nữa.”

“Vậy mẹ thì sao ạ.”

Khương Khê Nguyệt không trả lời ngay lập tức, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.

Đáy mắt bà tràn đầy ôn nhu nhìn về phía cô.

“Ý Ý đi trước, mẹ thu thập xong, sẽ nhanh chóng đi tìm Ý Ý.”

Ngày hôm sau, một mình Du Nam Ý ngồi trên xe lửa đi đến thành phố B.

Lúc đó cô không ngờ rằng đây là lần từ biệt cuối cùng.

Một tuần sau khi chuyển trường đến thành phố B, trong lúc vô tình cô nghe được.

Người vợ góa của liệt sĩ Du Giác đã dùng súng tự sát.

Di thư ở bên cạnh chỉ để lại có một câu.

“Tôi chờ.”

Mọi người không rõ nguyên do gì, chỉ tán thưởng tình cảm sâu đậm của bà.

Trong khoảng thời gian ngắn, cái chết của bà tạo nên oanh động thật lớn. Truyền thông bốn phía đưa tin.

Có lẽ khi đó mẹ đã biết.

Chân tướng về cái chết của ba.

Bà dùng cách thức bi thảm như thế, nói với bọn họ.

“Tôi ở địa ngục, chờ các người.”



Bên tai truyền đến tiếng reo hò và cười nói vui vẻ mơ hồ.

Du Nam Ý ngẩng đầu nhìn lại.

Thì ra bất tri bất giác cô đã đi tới con phố không có một bóng người.

Trên những tòa nhà ở hai bên đường đang phản chiếu nụ cười vui sướиɠ trong ánh đèn mờ nhạt.

Đúng rồi, hôm nay là đêm trừ tịch.

Trước đó không lâu, cô cũng đã từng ăn một bữa cơm đoàn viên.

Nhưng đó không phải là nhà của cô.

Bầu bạn ở bên cạnh cô cũng không phải là người nhà cô.

Thành phố rộng lớn như vậy với những con đường vắng vẻ.

Lại không có chỗ cho cô dung thân.

Hàng mi đọng đầy sương trắng khẽ chớp, trước mắt cô là một mảnh mông lung.

Cô giơ tay muốn lau đi màn sương, trên mu bàn tay đột nhiên truyền đến một trận nóng bỏng, khiến cô giật mình chấn động.

Cô rũ mắt, thấy trên mu bàn tay là chất lỏng trong suốt.

Hình ảnh trước mắt dần rõ ràng, nhiệt độ trên mu bàn tay lại càng thêm nóng cháy.

Thì ra, là cô đang khóc.

Cô giơ tay, muốn lau nước mắt đi, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Vì sao, nước mắt lại không thể dừng được.

Mẹ ơi, mẹ gạt con.

Đến tận bây giờ mẹ cũng chưa hề tới tìm con.

Mẹ và ba đều là những kẻ lừa đảo.

Hai người đều đi cả rồi, chỉ còn mình con ở trên thế giới lạnh lẽo này, sống cuộc sống tạm bợ.

Cuối cùng cô không nhịn được, từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt đầu gối. Cả người cô cuộn tròn lại, giống như đứa trẻ bị đi lạc, tìm không thấy cha mẹ và không có cảm giác an toàn.

Sau đó cô bật khóc lên.



“Du Nam Ý…”

“Du Nam Ý!”

Trong hoảng hốt, dường như cô nghe thấy có người đang gọi cô.

Bịch ——

Hình như là có tiếng người ngã mạnh trên mặt đất.

Ngay sau đó, thân thể lạnh băng của cô được ôm chặt trong vòng tay ấm nóng.

Giọng của người đàn ông đã không còn khàn khàn lẩm bẩm gọi tên cô.

“Du Nam Ý… Du Nam Ý… Nhất Nhất…”

Giờ phút này cô đã sớm bình tĩnh trở lại, thứ hiện lên trong đầu cũng không phải nỗi bi thương khổ sở, mà là cảm khái.

Cậu bé ngày xưa thấp hơn cô gần một cái đầu, khi lớn lên lại có thể hoàn toàn ôm trọn lấy cô.

Hai người lẳng lặng đứng tại chỗ, cuồng phong thổi ập tới, cuốn bay đám lá cây trên đường phố phát ra tiếng vang rất lớn.

Âm thanh duy nhất trong khoảng không trầm mặc.

Du Nam Ý mở miệng lên tiếng trước.

“Mạnh Tây Châu…”

“Em đã nộp đơn xin từ chức ở cục cảnh sát.”

“Có lẽ em sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay trở lại.”

Cô thấp giọng nói, bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo khẽ xoa bàn tay to lớn ấm áp.

“Anh sẽ gặp được một cô gái dịu dàng, biết săn sóc và yêu anh.”

“Mà em, cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh mà thôi.”

“Em không đáng được anh trả giá hết thảy.”

“Quên em đi, buông xuống và sống thật tốt.”

“Không nên trách tội cha mẹ anh, bọn họ không có lỗi.”

“Suy cho cùng… Tư vị của sự cô độc, cũng không dễ chịu.”

“Chúng ta chia tay đi.”

Cô dùng một chút sức lực, kéo cánh tay ở bên hông mình ra, không hề nhìn biểu tình của anh, quay bước đi về phía trước.

Khổ sở sao?

Có lẽ vẫn có, bởi lẽ khi hồi tưởng lại những hồi ức đau đớn đó, trong lòng cô vẫn không ngăn được mà run lên.

“Du Nam Ý… Em có từng hỏi qua ý nghĩ của anh không…”

Giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía sau.

Du Nam Ý tiếp tục bước đi, dường như không nghe thấy gì cả.

“Em luôn giấu tất cả tâm sự trong đáy lòng và âm thầm chịu đựng. Cũng không lộ ra một chút yếu ớt nào của mình trước bất kỳ ai.”

“Có lúc anh luôn cảm thấy bất an.” Nói tới đây, giọng anh thoáng dừng lại.

“Rõ ràng chúng ta đã bày tỏ tâm ý với nhau, trở thành bạn trai và bạn gái. Nhưng khoảng cách giữa anh và em, lại vẫn xa xôi như vậy.”

Giọng nói bình tĩnh nhiễm một tia khổ sở.

“Em chưa từng bằng lòng chủ động nói với anh về những phiền não của em. Rõ ràng chúng ta là người yêu thân mật như vậy, nhưng em tình nguyện chịu đựng một mình, cũng không muốn dựa vào anh.”

“Từ đầu đến cuối, em đều coi anh như một đứa trẻ đi theo sau lưng em. Mà không phải người đàn ông em có thể dựa vào.”

Lời nói nhàn nhạt của anh giống như một hòn đá, khiến cho lòng Du Nam Ý gợn sóng từng trận.

Cô dừng bước.

“Du Nam Ý, sao em có thể ích kỷ như vậy.”

“Anh đã biểu đạt với em tất cả những gì anh có. Còn em trước sau vẫn không để anh tiến vào trái tim em.”

Nhiệt độ cực nóng từ cơ thể anh dường như muốn xuyên thấu qua lớp vải truyền tới phủ lấp trái tim đầy băng giá của cô.

“Du Nam Ý…”

“Em đừng đi được không…” Giọng nói run rẩy bật lên tiếng khóc nức nở.

“Anh sẽ cố gắng trở nên cường đại và càng ưu tú hơn.”

Anh sẽ thay em đi thực hiện tất cả mọi điều em mong muốn.

“Trong mắt em có bạn bè, có người nhà, thậm chí có cả người xa lạ…”

Đầu anh vùi vào cổ cô, nước mắt nóng hổi chảy xuống, như thể muốn dọc theo cổ, hòa tan nội tâm lạnh lẽo của cô.

“Nhưng chỉ duy nhất không có chính mình.”

“Du Nam Ý… Ích kỷ một chút được không…”

Đừng dễ dàng nói chia tay như vậy.

“Nếu trong mắt em không có chính mình, vậy giao em cho anh đi, anh sẽ bảo vệ em, được không?”

Giọng nói anh đã không còn khàn khàn mà khẽ run rẩy mang theo sự khẩn cầu.

“Em rõ ràng thích anh…”

Cô thở dài và xoay người, giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh.

“Đúng vậy, em vẫn còn thích anh.”

“Nhưng sau đó thì sao?”

Không phải tất cả những cặp đôi lưỡng tình tương duyệt nào cũng sẽ có kết quả tốt đẹp cuối cùng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười ấm áp rơi vào trong đôi mắt đỏ bừng của anh.

Cô nhìn anh chăm chú thật sâu, cứ như muốn ghi tạc dáng vẻ hiện tại của anh vào trong lòng. Giờ phút này bộ dáng anh cũng không đẹp, chạy vội không ngừng và té ngã đã sớm làm cho gương mặt tuấn tú của anh chật vật không thôi.

“Chẳng lẽ em có thể quên hết chuyện quá khứ, không hề bận tâm gì mà ở bên anh sao.”

Cô nhẹ nhàng mỉm cười và lắc đầu.

“Vậy đó không phải là em, Mạnh Tây Châu. Em không làm được.”

Trái tim em nói cho em biết em không thể làm được.

“Chúng ta chia tay đi.”

Cô thấp giọng nói. Không hề nhìn anh nữa rồi xoay người rời đi.

Em sẽ đi thật xa khỏi nơi này.

Tạm biệt, Mạnh Tây Châu.

Cô tự nhủ ở trong lòng.

Có lẽ là, sẽ không bao giờ gặp lại.

Cô xoay người, từ từ bước đi, mãi đến lúc khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.

“Du Nam Ý.”

Người đàn ông trầm mặc đã lâu bỗng mở miệng.

“Anh sẽ thay em thực hiện những điều đó.”

Anh sẽ thay em đi hoàn thành tất cả những điều em muốn làm.

Anh sẽ giải quyết tất cả những vấn đề ngăn trở giữa chúng ta.

Anh đứng ở tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng cô biến mất trong màn tuyết trắng mờ mịt. Không có đuổi theo nữa.

Chỉ là, đến lúc đó.

Em sẽ trở về chứ?



“Ý Ý… Em thật sự phải rời khỏi sao?”

Nữ cảnh sát trẻ tuổi lo lắng nhìn sắc mặt bình tĩnh và nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào đang yên lặng thu dọn lại mặt bàn của Du Nam Ý.

“Vậy sau này, em có kế hoạch gì?”

Du Nam Ý dừng lại động tác trên tay, rũ mắt không nói gì.

Thật lâu sau đó, khóe miệng cô cong lên một độ cong khẽ, ôn nhu mỉm cười, nhìn về phía Hứa Như Lam rồi khẽ chớp mắt. “Em muốn đi ra ngoài nhìn xem, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Cô cầm lấy bàn tay đang lo lắng không thôi của Hứa Như Lam và thấp giọng an ủi.

“Chị Lam Lam, mấy năm nay cảm ơn chị đã chăm sóc em.”

“Chị vất vả rồi.”

Hứa Như Lam cố nén nước mắt nơi hốc mắt, cưỡng ép mình phải mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng mang theo run rẩy mở miệng.

“Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của em… Cô giáo Nguyệt Nguyệt cũng sẽ rất vui vẻ…”

“Đúng vậy.” Cô khẽ ôm Hứa Như Lam đang run rẩy không ngừng, “Mẹ không hy vọng nhìn thấy bộ dạng khổ sở của em.”

Cho nên những ngày về sau, chỉ cần vui vẻ, như vậy là đủ rồi.



Du Nam Ý quyết định đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Từ nhỏ ngoại trừ sinh sống ở thành phố, lúc lớn hơn một chút thì đi học ở thành phố B, về sau khi trưởng thành cô lại đến thành phố A làm việc. Hơn hai mươi năm qua, cô chưa từng đi qua bất kỳ chỗ nào khác để nhìn ngắm.

Suy cho cùng trong tâm trí cô đã từng tràn ngập cừu hận. Hoàn toàn không có ý niệm muốn đi đâu.

Đến khi theo đuổi được chân tướng của nhiều năm, trong lòng cô cũng không phải thống khoái, mà là nhẹ nhõm.

Cô thật sự, quá mệt mỏi.

Gông xiềng đè nặng ở trên người bị chính mình phá vỡ.

Cô không muốn gây áp lực cho bản thân nữa.

Người chết đã qua đời, người còn sống vẫn phải sống tiếp như vậy.

Đây cũng là tâm nguyện của mẹ khi bảo cô đi thành phố B và đừng trở về nữa.

Đôi mắt cô từ trước đến nay bình tĩnh, nhưng lại luôn khoác một tầng sương mù, giờ bỗng trở nên rõ ràng.

Cô ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm phản chiếu trong đôi mắt trong suốt của cô.

Du Nam Ý mỉm cười, trong lòng là một mảnh sáng ngời.

Bước chân cô nhẹ tênh, đi trên con đường rộng lớn, hưởng thụ niềm vui sướиɠ chợt đến khi hòa lẫn cùng dòng người xa lạ.

Tiếp theo, cô nên đến thăm thành phố nào đây?

Lời tác giả:

Chương kết cục quá dài, quyết định chia làm hai chương.

Có lẽ? Người yêu thích BE ngừng ở chương này là được rồi?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Xót xa cho nam nữ 9 quá