Chương 6: “Em cũng thích anh”

Đinh linh ——

Du Nam Ý đang ngủ say chợt nghe được tiếng rung, cô lập tức mở mắt, dời cánh tay đang ôm chặt mình ra rồi bước xuống giường, tìm được di động trong đống quần áo rơi đầy đất và mở máy.

“Khương Ý, người mang về ngày hôm qua đã lấy lời khai rồi, cô nhanh chóng tới cục cảnh sát đi.”

“Được, tôi tới ngay.” Giọng nói thanh lãnh hơi khàn trả lời.

Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm súc miệng rửa mặt, rồi lấy cảnh phục trong tủ quần áo ra thay vào. Giờ phút này cô không hề thấy mệt mỏi.

Trước khi đi cô cúi đầu nhìn Mạnh Tây Châu đang ngủ say, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt say ngủ của anh, môi khẽ mím lại. Cô ngập ngừng muốn nói, nhưng rồi vẫn không nói gì cả. Cô viết tờ giấy đặt ở trên tủ đầu giường và xoay người rời đi.



“Chị Khương, miệng chị làm sao vậy?”

“Chắc là bị nhiệt miệng.” Mặt Du Nam Ý không đổi sắc, trợn mắt nói dối, “Cục trưởng ở đâu?”

“Cục trưởng đang đợi chị trong văn phòng.” Cảnh sát trẻ tuổi cũng không nghĩ nhiều, chỉ phương hướng cho cô.



Cốc cốc ——

Kẽo kẹt ——

“Vào đi.”

Du Nam Ý đẩy cửa ra, cục trưởng đang đứng ở trước cửa sổ, nhìn về phía khoảng không xám xịt vẫn chưa sáng hẳn.

“Tài liệu thẩm vấn ở trên bàn, chú cảm thấy cần phải cho cháu xem thử.”

Giọng nói trầm thấp phiêu lãng bên tai, Du Nam Ý không chú ý lắm, tất cả tâm tư nặng nề đều đặt vào văn kiện trên bàn.

Cô hít sâu một hơi, đáp án mà cô theo đuổi bấy lâu nay rất có thể ở ngay trong phần văn kiện này. Nhưng trong lòng cô vô cùng bình tĩnh, không hề vội vàng như cô tưởng.

Cuối cùng cô mở văn kiện ra, đọc nhanh như gió, thoáng cái đã xem xong. Sau đó lại thở dài hồi lâu.

Cũng không hẳn là sự thất vọng, suy cho cùng đã truy đuổi mười năm, cô đã từng thất vọng rất nhiều lần.

“A Ý, không nên gấp gáp. Nếu đã tìm được dư đảng của “Sư Hổ”, chân tướng cũng sẽ nhanh chóng được đưa ra ánh sáng.”

Người đàn ông trung niên đứng bên cửa sổ xoay người lại, trấn an cô.

Du Nam Ý lắc đầu, miễn cưỡng cong khóe miệng, “Chú Đặng, con biết ạ, con chỉ là hơi thất vọng.”

Người đàn ông không nói chuyện nữa, ánh mắt khẽ đăm chiêu, ngữ điệu mang theo hồi ức.

“…Đã mười mấy năm rồi.”

“…Nam Ý, tuy rằng những lời này chú Đặng từng khuyên con rất nhiều lần. Nhưng chú vẫn hy vọng con có thể buông bỏ đoạn quá khứ này, bình tĩnh trở lại.”

“Thế lực của người phía sau chắc chắn rất lớn.”

“Chú Đặng nhìn con lớn lên —— cha mẹ con, cũng không hy vọng con gái duy nhất của bọn họ, vì vậy mà ——”

“Chú Đặng.” Du Nam Ý mở miệng, ngắt ngang lời ông.

“Con sẽ không từ bỏ.”

“Con sẽ không để những kẻ hại chết ba con, tiếp tục sống trong vô tội.”

Đôi con ngươi điềm tĩnh của Du Nam Ý kiên định mà lạnh băng.

“Con không thể giả vờ sống tiếp như không có việc gì.” Cô rũ mắt, khóe miệng gợi lên một độ cong nhẹ, tràn đầy trào phúng.

“Chân tướng, vĩnh viễn sẽ không bị tiêu hủy.”

Du Nam Ý ngẩng đầu, nhìn về phía Đặng Diệp đang thất thần, thấp giọng nói: “Đây là lời ba đã từng nói với con.”

Sau đó, cô rời khỏi văn phòng, chỉ để lại một mình Đặng Diệp.



“Tiểu Đặng à, làm một cảnh sát, cậu phải nhớ kỹ điều này.”

“Chân tướng, sẽ không thể nào bị tiêu hủy. Nó chờ đợi những người như chúng ta đến khám phá ra.”

Gương mặt ông ấy mang theo ý cười, nghiêm túc nói một câu như vậy với người vừa mới vào cục như ông. Dường như chỉ mới ngày hôm qua, rõ ràng đến như thế.

Viên cảnh sát từng là người mới hiện tại đã trở thành cục trưởng.

Mà khuôn mặt tràn đầy nhiệt huyết trong hồi ức lại vĩnh viễn ngừng ở một chỗ.

Đặng Diệp ôm mặt, người đàn ông từ trước đến nay luôn nghiêm túc giờ phút này lại có chút run rẩy.

Anh Du, con gái của anh, rốt cuộc vẫn giống anh…



Sau khi rời khỏi văn phòng, Du Nam Ý cũng không vội vã rời đi.

Cô trầm tư đứng tại một chỗ, viên cảnh sát trẻ vừa mới chỉ đường cho cô đúng lúc đi ngang qua. Anh ta kinh ngạc nhìn về phía cô.

“Chị Khương, sao lại ngây ngẩn cả người?”

“Không có việc gì.” Cô phục hồi tinh thần lại và lắc đầu, dường như đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi: “Người được mang về hôm qua đang ở đâu? Tôi muốn đi gặp hắn.”



“Khương Ý à, ở trên có quy định, không thể gặp quá mười phút, cô xem chừng nhé.”

“Được, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Viên cảnh sát canh giữ khẽ xua tay bày tỏ không có gì rồi đóng cửa lại.

Đối diện với Du Nam Ý, là thành viên của “Sư Hổ” hôm qua đã bị bắt về.

“Cảnh sát à, tất cả những gì tôi biết đã khai hết rồi. Còn có vấn đề gì nữa?” Người đàn ông cà lơ phất phơ nói, đột nhiên, hắn đeo kính lên, nụ cười dần trở nên tràn ngập ác ý.

“Hay là, cảnh sát muốn tiếp tục một đêm xuân kia với tôi?”

“Tôi cũng không ngại, bởi biểu hiện của cảnh sát đêm đó, thật sự khiến tôi… Muốn ngừng mà không được.”

Đối mặt với sự cố ý khıêυ khí©h của gã đàn ông, Du Nam Ý mặt không đổi sắc. Mãi đến sau khi hắn không còn hứng thú nói bậy nữa, cô mới chậm rãi mở miệng.

“…Khoảng mười năm trước, trong một “ Sự kiện du thuyền”, trước khi camera bị người phá hỏng, đã từng ghi lại mặt của một người đàn ông trong phòng điều khiển.”

“Hắn cố ý cắt đứt nguồn điện trên du thuyền, khiến cho kế hoạch vốn dĩ không có một kẽ hở lại bị một lỗ hổng.”

“Ngay lúc cảnh sát phát hiện ra sơ hở, đội trưởng của đội hình cảnh, bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, Du Giác, nhân cơ hội nổ súng đánh trúng điểm yếu của phạm nhân. Tranh thủ tìm một đường sống.”

“Ngoại trừ những người trên du thuyền ra, không ai biết đã từng xảy ra chuyện gì. Sau vụ việc đó, cảnh sát bị tổn thất nặng nề, Du Giác người lãnh đạo cả đội, đã chết tại chỗ.”

“Mà nhóm khách quý trên du thuyền lại không tổn hao một sợi tóc.”

“Tuy rằng hắn có đội mũ, nhưng, anh chính là người đàn ông năm đó.”

Du Nam Ý chậm rãi nói xong, nụ cười trên mặt gã đàn ông vẫn không thay đổi. Thậm chí hắn còn đổi sang một dáng ngồi khác.

“Xuy ——”

“Cảnh sát kể chuyện xưa thực sự rất xuất sắc. Nhưng thật đáng tiếc, mười năm trước tôi cũng chỉ là một tiểu tốt vô danh, căn bản không có tư cách tham dự vào hành động lớn như vậy.”

Hắn nhún vai, nói với vẻ đáng tiếc, “Thật ngại quá, cảnh sát tới đây chỉ vì kể một chuyện xưa với tôi thôi à, quả nhiên rất xuất sắc.”

Hắn khoanh tay trước ngực, sau đó lại vỗ tay.

“Phải không.” Du Nam Ý khẽ cười, đứng dậy rời đi. “Vậy quấy rầy rồi.”

Sau đó, cửa lớn được mở ra, rồi lại bị đóng lại.

Phòng giam trống rỗng chỉ còn lại một người đàn ông.

Hắn ngáp dài một cái, rồi nằm lên giường một lần nữa. Đối mặt với bức tường.

Thế nhưng, ở vị trí mà camera không thấy rõ, vẻ ngụy trang trong mắt hắn rút đi, lộ ra ánh mắt vốn hung ác như sói.

Khương Ý… Du Nam Ý, con gái của Du Giác sao?

Thế mà lại có thể phát hiện ra mình từ trong một đoạn video mơ hồ không rõ đó.

Thật sự là… thú vị.

Hắn nhắm hai mắt lại, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh như không có người.



Có thể xác định chính là, người đàn ông kia thực sự có liên quan đến chuyện năm đó.

Du Nam Ý mặt không đổi sắc đi ra ngoài, nhớ lại biểu hiện của gã đàn ông đó.

Không biết hắn đã dùng cách nào để ném tờ giấy về phía cô, và lại bỏ chính xác vào trong miệng túi xách của cô.

Người như vậy, sẽ là một tiểu tốt vô danh sao?

Du Nam Ý khẽ cười, mục đích của hắn, không liên quan đến chuyện cô muốn điều tra.

Cô không chú ý tới một bóng người đi ngang qua mình, trong lúc giao nhau, không cẩn thận đυ.ng phải một bả vai bên cạnh.

“Ngại quá…”

“Ngại quá…”

Hai giọng nói cùng lúc vang lên.

Du Nam Ý ngẩng đầu, hơi kinh ngạc.

Tạ Cảnh của đội đặc cảnh, sao lại xuất hiện ở đây?

Tạ Cảnh trông có vẻ rất gấp gáp, khẽ gật đầu với cô rồi xoay người rời đi.

Du Nam Ý vẫn không rời khỏi, nhìn bóng dáng anh ta đi sâu vào bên trong, mày nhăn lại.

Phương hướng này là…



Thức dậy từ trong nhà Du Nam Ý, khăn trải giường bên cạnh anh sớm đã lạnh lẽo.

Mạnh Tây Châu ngồi dậy, khẽ ấn đại não hơi phát đau.

Đuôi mắt đảo qua, anh nhìn thấy tờ giấy màu trắng trên tủ đầu giường.

“Có việc về cục.”

Chữ viết qua loa như gió, nhìn ra được cô rất gấp gáp.

Anh từ từ nhặt quần áo tối hôm qua bị ném xuống đất lên và mặc vào. Trước khi rời đi, thân thể anh chợt dừng lại, vẫn viết vài chữ phía dưới tờ giấy ghi chú.

Mở cửa ra, anh nhìn thoáng qua phòng nhỏ một lần nữa rồi khẽ mím môi và xoay người rời đi.

Thôi bỏ đi, lúc này không cần vội vàng.



Chỉ là chính Mạnh Tây Châu cũng không ngờ rằng, sau một thoáng này lại là gần một tháng không gặp lại Du Nam Ý nữa.

Hà Khải đang chơi game dường như chợt nhớ tới gì đó, tháo tai nghe xuống, hỏi Mạnh Tây Châu: “Mạnh ca, hai ngày nữa tới sinh nhật cậu phải không?”

Mạnh Tây Châu khẽ gật đầu.

“À —— tôi nhớ ra gì rồi, hội học sinh muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho giáo thảo* của chúng ta, cậu thấy sao?”

(*Giáo thảo ý chỉ những anh chàng nổi tiếng đẹp trai trong trường học, giống như hotboy ý.)

Mạnh Tây Châu không trả lời ngay, im lặng một lúc, lại hỏi một vấn đề hoàn toàn không có liên quan.

“Hà Khải, nếu một người đã quen biết từ lâu đang trốn cậu —— cậu sẽ làm gì đây?”

Hà Khải không để ý lắm, tùy tiện nói: “Rất đơn giản, giữa bạn bè có mâu thuẫn gì thì hẹn ra nói rõ ràng không phải là được à.”

Mạnh Tây Châu lẩm bẩm nói, “Nếu, là người có tình cảm thì sao…”

“Hả??” Hà Khải cho rằng mình nghe lầm, tháo tai nghe xuống, khϊếp sợ nhìn về phía anh.

“Mạnh ca, không phải cậu đang theo đuổi một cô gái đấy chứ ——”

“Khụ.” Mạnh Tây Châu lập tức lắc đầu, “Không phải.”

“Hơn nữa, đó còn là chị gái lần trước đã đưa cậu về phải không?”

“Cậu thích cô ấy.”

Mạnh Tây Châu ngây ra, anh rũ mắt, một lúc lâu sau, mới thấp giọng nói.

“Không phải, tôi sẽ không thích…”

Chỉ là, sao cô ấy lại có thể không thèm để ý sau khi đã xảy ra chuyện đó chứ?

“Đừng tự dối lòng nữa, Mạnh Tây Châu.” Trên khuôn mặt của Hà Khải tràn đầy vẻ nghiêm túc khác hẳn lúc trước.

“Tôi vừa nhắc tới, cậu đã cứng đờ ngay. Hơn nữa vừa nãy cậu đi đường còn lúng túng tay chân! Còn phủ định theo bản năng.”

“Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm quan sát của tôi thì —— Mạnh Tây Châu, cậu thích người ta.”

Mạnh Tây Châu không phản bác, “Cho dù tôi thích cô ấy thì thế nào —— cô ấy cũng chỉ coi tôi là em trai…”

“Mạnh Tây Châu, Mạnh ca, Mạnh đại giáo thảo! Từ bao giờ cậu lại trở nên không tự tin như vậy?”

Hà Khải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Cậu có nói cho cô ấy biết tình cảm của cậu chưa? Cậu thổ lộ chưa? Cậu còn chưa có nói ra, làm sao biết cảm giác của cô ấy đối với cậu là gì?”

“Lỡ như, người ta cũng thích cậu thì sao?”

Chiếc gương u tối bị đánh vỡ, ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào, trong đầu anh bỗng chốc trống rỗng.

“Nghe tôi nói này, đàn ông phải chủ động một chút, nói cho cô ấy biết suy nghĩ của cậu… Bằng không cứ ngập ngừng chần chừ, sẽ không ôm mỹ nhân về được…”

Hà Khải còn đang lải nhải. Trong lòng Mạnh Tây Châu thình lình nảy ra một ý tưởng đột ngột.

“Cảm ơn cậu, Hà Khải. Tôi biết nên làm thế nào.”

Mạnh Tây Châu trịnh trọng nói lời cảm ơn với Hà Khải, sau đó đi đến ban công. Anh bấm một dãy số quen thuộc —— không có người nghe máy. Sau đó anh lại mở xem WeChat nhiều lần, gõ từng ký tự và nhấp gửi đi.

Đóng lại màn hình, lòng bàn tay anh nắm chặt di động, nội tâm không chỉ khẩn trương, còn mang theo mong đợi khó có thể che giấu.

Môi mỏng dán lên màn hình, anh yên lặng cầu nguyện.

Du Nam Ý, anh đã có đáp án, còn em thì sao?



Cho đến hôm sinh nhật của anh, Du Nam Ý cũng chưa hồi âm lại.

Trong buổi tiệc sinh nhật, nhân vật chính lại có chút thất thần, thỉnh thoảng anh quét mắt nhìn về phía màn hình di động tối đen.

Trần Trừng lại hơi căng thẳng, trộm nhìn Mạnh Tây Châu ở đối diện. Cô ấy uống một ngụm rượu trong tay, âm thầm cổ vũ cho chính mình.

Cố lên, Trần Trừng, đêm nay nhất định phải nói ra.

Di động khẽ rung lên, Mạnh Tây Châu lập tức mở ra, sau đó lại thất vọng buông xuống.

Không phải cô ấy.



Thời gian từ từ trôi đến 0 giờ, không khí buổi tiệc cũng được đẩy lên cao trào.

Dưới sự ủng hộ của bạn bè, cuối cùng Trần Trừng cũng thu hết dũng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đi về hướng Mạnh Tây Châu.

“Bạn học Mạnh!”

“Có một câu, tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi!”

Bạn học chung quanh không an phận đang không ngừng cổ vũ “Ở bên nhau, ở bên nhau!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng đỏ, cô ấy ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt không đổi sắc của anh, ngập ngừng rồi dường như hạ quyết tâm, biểu tình kiên định.

“Thật ra tớ…” Thích cậu.

Tiếng nhạc đột nhiên vang lên đánh gãy lời nói của cô gái.

Mạnh Tây Châu lập tức cầm di động lên, nhìn thấy cái tên quen thuộc, anh vuốt màn hình và nghe máy.

Mang theo hơi thở dốc, giọng nói lãnh đạm quen thuộc vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

“Ra đây đi, tôi ở cửa này.”

Bàn tay cầm di động của anh bất giác run rẩy.

“…Được.”

Lời còn chưa dứt, anh lập tức di chuyển, lúc bước ngang qua thân thể đang cứng đờ của Trần Trừng, bước chân anh dừng lại và thấp giọng nói.

“Thực xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”

Hiện tại, cô ấy đã tới.

Không nhìn đến khuôn mặt trắng bệch và khóe mắt đỏ bừng của cô gái. Trong lòng Mạnh Tây Châu đều tràn ngập lời nói của Du Nam Ý, bước đi như bay, trái tim anh dường như đang nở hoa, ngọt ngào và đẹp đẽ. Thậm chí anh muốn xuất hiện ở cổng trường ngay lập tức.

“Du Nam Ý!”

Tiếng gọi vang rõ lên trong đêm yên tĩnh.

Giây tiếp theo Mạnh Tây Châu thở hổn hển xuất hiện ở trước mặt cô.

“Gấp cái gì, tôi cũng sẽ không chạy…”

Cô dùng tay khẽ lau mồ hôi đọng trên trán anh, mi mắt cong cong, mang theo ý cười mà nhìn anh.

“Mạnh Tây Châu, sinh nhật vui vẻ nha.”

Cô thức cả một đêm làm xong công việc trong tay, chính vì để đến gặp tiểu trúc mã vào ngày sinh nhật của anh.

“Du Nam Ý, Du Nam Ý… Nhất Nhất…”

Bóng dáng hơi chật vật rơi vào trong đôi mắt tươi cười của cô, cổ họng anh chợt nghẹn lại, những lời muốn nói sớm đã quên. Điều anh muốn làm hiện tại, chính là ôm người trước mặt vào trong lòng.

Du Nam Ý đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, bên tai là giọng nói hơi khàn của anh, thấp giọng gọi tên mình.

Đáy mắt cô ấm áp, ôm lại anh.

“Ừ, tôi đây.”

“Nhất Nhất.”

“Tôi đây.”



Một khoảng im lặng thật lâu, nhưng không có một chút bối rối nào.

Không khí ấm áp vi diệu chậm rãi bao quanh giữa hai người.

Anh cúi đầu tựa vào trán của cô, “Cho nên, đáp án của em đâu?”

“Đáp án gì?” Cô giả ngốc.

Anh cười khẽ ra tiếng, ôm người trong lòng càng chặt hơn.

Vùi đầu vào giữa cổ cô, anh lẩm bẩm tự nói.

“Du Nam Ý, anh thích em.”

Bắt đầu từ thật lâu trước kia.

Anh cho rằng đó chỉ là sự không cam lòng vì em vứt bỏ anh, chẳng quan tâm đến anh.

Khi anh gặp lại em một lần nữa, anh lại không hề nguôi ngoai.

Bóng dáng em càng xoay chuyển nhiều hơn ở trong tâm trí anh.

Từng chút từng chút hình ảnh sau khi gặp em đều được anh ghi khắc vào trong xương tủy, rõ ràng đến như vậy.

Anh từng âm thầm thề, sẽ không thích em.

Về sau anh mới nhận ra, đó chẳng qua là vì muốn thu hút sự chú ý của em.

Hiện tại, anh cũng đã có đủ cơ hội.

Đứng ở bên cạnh em phải không?

Giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi phiêu lãng vào trong tai, mang đến từng trận tê dại.

“Như vậy, đáp án của em thì sao?”

Sức lực nơi cánh tay không khỏi tăng lên, bởi vì chạy vội mà nhịp tim anh đập càng mạnh và vội hơn.

Ánh mắt anh chờ mong nhìn về phía cô.

Cô lại cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

Ngay lúc anh cho rằng đã qua thật lâu, muốn mở miệng lại lần nữa thì…

Cô ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy ý cười.

Dung mạo dần dung hòa làm một cùng với cô gái trong trí nhớ.

“Thật trùng hợp.”

“Em cũng thích anh.”