Chương 3: Bỏ chạy (Cao H)

Edit: Nguyễn Hoa

Beta: Thỏ

Trong phòng vẫn tiếp tục xảy ra.

Giường ướt đến mức không còn một chỗ nào khô, nhưng Vinh Dương lại như không hề để tâm, đè Mộ Bắc Nịnh lên chiếc giường lớn mềm mại, hai tay cô bị buộc chặt bằng chiếc cà vạt sẫm màu ở đầu giường, mái tóc dài của cô rối tung thành một mớ hỗn độn. Một vài sợi tóc không vâng lời dính vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô.

Hai cái nhũ hoa xinh đẹp của cô đều bị kẹp bởi chiếc kẹp màu đen được nối với một dây xích, mà sợi xích đó đang được Mộ Cận Ninh cắn thật chặt trong miệng.

Trên ngực cô vốn đã có máu, nhưng cô vẫn bị đôi tay to lớn kia của hắn giữ chặt, hai chân mở rộng, âʍ đa͙σ đáng thương đang chảy máu đỏ thẫm, cậu nhỏ khổng lồ của Vinh Dương vừa dài vừa thô, thật hung dữ mà đưa đẩy trong người cô.

Sống lưng hắn hơi cong, cơ bắp sau lưng bạo phát, eo và bụng nhịp nhàng đưa ra đưa vào, lúc nhanh lúc chậm.

Bắc Ninh vì quá sức mà bắt đầu mê man. Miệng cô cắn chặt vào sợi dây xích, đôi mắt mở to nhưng lại không có tý phản ứng nào, thậm chí cô không còn sức lực để rên lên thành tiếng, giống như một người mất đi ý thức.

Da đầu của Vinh Dương cũng tê dại vì bị chèn ép, hắn hít một hơi thật sâu và thực hiện cú chạy nước rút cuối cùng trong cơ thể Bắc Nịnh .

Trước đây hắn chưa bao giờ có ham muốn tìиɧ ɖu͙©, thậm chí tìиɧ ɖu͙© cũng chỉ là để xử lí nhu cầu đơn giản. So với ham muốn tìиɧ ɖu͙©, nhu cầu của hắn giống như muốn trút bỏ cảm xúc của mình, nhưng hôm nay hắn không chỉ ngoại lệ khi làʍ t̠ìиɦ với một người phụ nữ xa lạ, mà còn làm bốn lần liên tiếp. Mỗi lần đều mang đến cho hắn cảm giác vô cùng sung sướиɠ.

Bắc Nịnh lúc này đã không biết bị hắn dày vò biết bao nhiêu lần, mỗi lần hắn đi vào cơ thể cô đều run lên bầm bật, âʍ đa͙σ co rút kịch liệt, nhạy cảm đến nỗi Vinh Dương muốn làm cô chết trên giường. . Lúc sắp xong, hắn giơ tay vỗ nhẹ lên má Cận Nịnh , giọng nói trầm thấp gợϊ ȶìиᏂ, hơi nóng của hắn thở ra phả vào mặt cô : "Hôn tôi."

Hắn hướng người lên phía trước, khiến cho đầṳ ѵú của Bắc Ninh chạm vào ngực hắn, sợi dây xích trong miệng cô bị hắn bị kéo ra. Cảm giác đau đớn ở dầu vυ" khiến cho Cận Nịnh có chút tỉnh táo.

Ba lần làʍ t̠ìиɦ liên tiếp đều khiến cho Mộ Bắc Nịnh cảm thấy sợ hãi Vinh Dương. Cô biết nếu không nghe lời hắn thì mình sẽ có kết thúc không mấy tốt đẹp, cô liền vội vàng ngoan ngoãn nghe lời hắn ta run rẩy vươn đầu lưỡi của mình liếʍ lấy đôi môi hỏng của hắn. Nhưng kɧoáı ©ảʍ ở hạ thể vẫn tiếp tục,khiến cô không thể không rêи ɾỉ. Đầu lưỡi của cô nhanh chóng bị Vinh Dương ngậm lấy.

Câu nhỏ của hắn ta cũng bắt đầu chạy nước rút lần cuối cùng trong thân thể cô. Tư thế này gần như cắm sâu vào sâu trong người cô vừa mạnh vừa sâu. Bắc Nịnh bị hôn lên đôi môi đỏ mọng liền rơi ra vài giọt nước mắt, mơ hồ vang lên tiếng nức nở xin hắn tha cho mình: "Buông tha cho tôi, tha cho tôi ..., tôi ah ah! Tôi sắp chết rồi!"

Vinh Dương phớt lờ lời câu xin tha thứ cô, sau vài lần chạy nước rút cuối cùng, hắn rêи ɾỉ bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào sâu trong người cô. Bắc Nịnh thậm chí có thể cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Vinh Dương sâu bên trong người mình. Trong nháy mắt cô cảm thấy thật sung sướиɠ rồi hét lên một tiếng.

Sau khi xong việc, ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ của hắn cũng trở nên tỉnh táo hơn, hắn từ trên giường bước xuống, mồ hôi vẫn còn đọng trên cơ bụng rắn chắc của hắn.

Lúc này, Bắc Nịnh vẫn đang bị trói trên giường không thể cử động. Ngay cả những chiếc kẹp núʍ ѵú cũng không được gỡ xuống. Cô thực sự sợ hãi, nhưng cô không thể thoát ra. Âʍ đa͙σ bị hành hạ đến không thể khép lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ chảy ra, Vinh Dương xuất tinh vào trong đó rất nhiều, sau mỗi lần hoan ái cũng phải thật lâu mới rửa sạch.

Vinh Dương đứng trong phòng tắm, nước nóng từ mái đầu xù xì phun ra, hơi nóng nhanh chóng tràn ngập không gian nhỏ, anh nhắm mắt đứng dưới vòi hoa sen vài phút, sau đó cầm khăn tắm trên kệ để lau khô người. Dưới thân tuy cậu nhỏ đã ngủ say nhưng vẫn ấn tượng. Anh mặc áo choàng tắm đi ra, thấy Bắc Nịnh vẫn còn ở trên giường, anh bước đến bên giường tháo cà vạt ra, làm ngơ trước những vết máu do chính mình tạo ra trên thân thể cô mà lạnh lùng nói: "Đi tắm rửa, tôi muốn nghỉ ngơi. Gọi người vào xử lí đi.”

Bắc Nịnh ngoan ngoãn đáp lại, đầu tiên nhấn nút gọi người, sau đó bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Rất lâu sau mới rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên người mình. Theo quy định của câu lạc bộ,không được phép đi cùng khách qua đêm, cô ấy mặc áo choàng tắm bước ra, mái tóc dài còn ướt, cô ấy đứng bằng chân trần trước cửa phòng và nói: "Thưa anh, tôi đã nhờ người dọn dẹp. Nếu không cần gì thêm, thì tôi xin phép rời đi trước."

Vinh Dương ngồi trên ghế sô pha sạch sẽ mặc áo choàng tắm, đôi chân dài xếp chồng tao nhã, dưới vạt áo tắm lộ ra cơ đùi cường tráng, đường viền cổ áo lộ ra cơ ngực màu đồng bên trong, tỉ mỉ nhìn lại tóc của hắn lúc này hơi rối, giữa hai ngón tay còn đang kẹp điếu thuốc.

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Bắc Nịnh , anh ngước lên nhìn cô buột miệng nói: “Ngủ với tôi.”

Cận Ninh mở to mắt xấu hổ nói, “Nhưng quy tắc”.

Vinh Dương ngắt lời cô: “Tôi sẽ xử lý. Nói xong,hắn ta hất cằm lên:“ Trên bàn có chi phiếu,tự lấy đi”. Mắt hai Bắc Nịnh sáng lên.

Đây là tiền hoa hồng, cô ấy có thể nhận một mình khoản tiền này! Cẩn thận cất ngân phiếu vào trong chiếc túi xách nhỏ của mình, người dọn dẹp cũng tới. Ga giường đều đã dọn dẹp sạch sẽ, Vinh Dương dập điếu thuốc trong tay rồi đứng dậy, Mộ Bắc Nịnh đi theo phía sau hắn bước tới giường, Vinh Dương cởϊ áσ choàng tắm, trên người chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, Bắc Nịnh theo sau hắn lên giường.

Cô trực tiếp ôm hắn từ phía sau, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Đối với Vinh Dương mà nói, ngủ với một người phụ nữ xa lạ rất nguy hiểm, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn lại không hề đề phòng Mộ Bắc Nịnh , có lẽ bởi vì cô quá sạch sẽ và đơn thuần.

Tất nhiên, hắn cũng đã điều tra thân phận của cô khi Cận Nịnh đang dọn dẹp, cấp dưới của hắn đã gửi một báo cáo điều tra chi tiết về Cận Nịnh , tất cả cuộc sống của cô đều nằm trong tài liệu. Vinh Dương nghĩ đến một người phụ nữ tốt như vậy, không phải là không thể chăm sóc cô ấy, giúp cô ấy giải quyết việc gia đình, nếu cô ấy nguyện ý đi theo hắn.

Ngủ được vài tiếng, điện thoại di động trên bàn đầu giường bắt đầu rung, Vinh Dương ngủ vốn rất cảnh giác, nên thời điểm hắn mở mắt rất là tỉnh táo, hắn vẫn còn đang ôm Mộ Bắc Ninh ở trong ngực,thân hình mảnh khảnh của cô áp sát vào ngực hắn. Tay còn lại đang ôm lấy bộ ngực nhuốm máu của cô. Vinh Dương xoay người duỗi đôi tay dài cầm điện thoại lên, nhưng không biết dầu dây bên kia nói cái gì. Giọng nói khàn khàn của Vinh Dương liền vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Chờ tôi, đi qua ngay."

Nói xong, hắn không chút lưu luyến đứng dậy, đi tới cửa phòng lấy một bộ quần áo mới sạch sẽ và thẳng tắp mặc vào, liếc mắt nhìn thân hình ở trên giường rồi mở cửa rời đi. Các cửa của hội quán đều là mật khẩu hai chiều, phải nhập các mật khẩu khác nhau từ bên trong mới mở được. Sau khi Vinh Dương rời đi, Mộ Bắc Nịnh mở mắt nằm trên giường, trong mắt không còn chút buồn ngủ, cô cố gắng ngồi dậy, cơn đau khắp người cùng cảm giác khó chịu từ hạ thể khiến cô cau mày. Nhưng không có nhiều thời gian để cô suy nghĩ . Cô xoay người giường, luống cuống mặc vội chiếc váy, lấy điện thoại di động trong túi xách nhỏ ra liếc mắt nhìn, chín giờ sáng, ngân hàng đã mở cửa.

Tấm séc nằm yên lặng trong chiếc túi nhỏ, số tiền ghi trên đó là một triệu nhân dân tệ. Tim cô đập nhanh, cô bước đến cửa phòng, do dự một lúc rồi nhập mật khẩu mà cô nghe lén mấy ngày trước, cửa vang lên một tiếng "ding" rồi mở ra.

Cô không quan tâm đến sự đau đớn và khó chịu của cơ thể, cô chạy thật nhanh đến ngân hàng gần đó, sau khi rút hết số tiền trong tấm séc vào thẻ ngân hàng của mình, cô bắt taxi đi đến nhà máy ở ngoại ô. Em trai cô vẫn đang bị giam giữ ở đó, cô muốn đưa nó ra ngoài.

Ở tầng hầm của câu lạc bộ, không giống như sự xa hoa ở tầng trên, nơi đó tối tăm, ẩm thấp và thoang thoảng mùi máu. Vinh Dương đang ngồi trên chiếc ghế sô pha thoải mái, hắn ta mặc một bộ vest đen rộng rãi, dáng người cao lớn lười biếng, giản dị nhưng lại có cảm giác cực kỳ bức người, hắn ta lắc lắc ly sâm banh trong tay.

“Cho tôi uống thuốc?” Trước mặt hắn là một người phụ nữ mặc mặc váy ngắn màu đỏ, dưới mái tóc xoăn đẹp mê hồn là một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cả người run lên không nói được lời nào. Hắn ta đưa ly sâm banh trong tay cho người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh, người đàn ông cao lớn cầm lấy, đi tới trước mặt người phụ nữ, một tay nắm lấy cằm cô ta buộc cô ta phải mở miệng uống.

Người phụ nữ say khướt nói, " Tôi đã uống rồi, làm sao anh không tha cho tôi?"

Nói xong, hắn ta đứng lên nói: "Có thiếu đàn ông không?" Cửa mở, năm người Châu Phi da đen bước vào. Tất cả đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với hai bàn tay đặt trên cậu nhỏ của mình vuốt ve . Người phụ nữ quỳ trên mặt đất rất muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng Vinh Dương lạnh nhạt nói: “Vui vẻ đi.”

Rời khỏi tầng hầm, Vinh Dương sửa sang lại tây trang trên người mình, tiếp tục trở về phòng trên tầng ba, nhập mật mã mở cửa. Căn phòng trống rỗng không một bóng người.

Dung Dương liếc mắt một cái, lửa giận chậm rãi lan ra,hắn nặng nề đạp một phát vào cửa tạo ra tiếng động rất lớn. Vinh Dương tức giận xoay người hét lớn với người phía sau: “Tìm cho ta”.

Người phụ nữ đó dám chưa uống thuốc tránh thai đã tự rời đi !?

______________

Vote với donate và đề cử nhé

Ủngg hộ nhé iuuu mấy độc giả nhiều nhé