Chương 2: Cao H

Căn phòng rực rỡ ánh đèn, tiếng hét của cô vẫn còn vang vọng.

Lúc này, Mộ Bắc Nịnh cảm thấy đau đớn như bị xé làm đôi, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, cả người khẽ run lên, thân hình cân đối dựa vào trong ngực Vinh Dương, cắn chặt môi mình.

Vinh Dương lúc này khó xử, không phải hắn chưa trải qua xử nữ, mà là Mộ Bắc Nịnh cho hắn cảm giác hoàn toàn khác.

Đồng thời khi âʍ đa͙σ khép lại, anh đút côn ŧᏂịŧ mềm mại quấn chặt lấy tiểu huyệt của cô, vẫn đang co rút co rút vô thức, lúc này, âʍ đa͙σ chật hẹp lập tức tiết ra chất dịch, bôi trơn côn ŧᏂịŧ, mỗi lúc một co rút nó đều khiến da đầu hắn mát rượi.

Mộ Bắc Nịnh ngồi trên đùi anh và dạng hai chân ra. Thân hình mảnh mai, trắng trẻo, nhẹ nhàng tạo nên sự tương phản thị giác tuyệt vời với làn da rám nắng của Vịnh Dương. Cả người đều chảy nhiều máu, lỗ nhỏ bị côn ŧᏂịŧ xé toạc.

Lúc này Mộ Bắc Nịnh không nghĩ được gì, chỉ muốn đứng dậy rời khỏi nơi này.

Đau quá!

Nhưng eo của cô đã bị cánh tay cường tráng của Vinh Dương ôm chặt lấy, khi Vinh Dương thở hổn hển trước kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ, anh ngồi thẳng dậy, vòng một tay qua ngực Mộ Bắc Nịnh ôm lấy bầu ngực rồi nhào nặn, tay còn lại ôm lấy eo cô bắt đầu di chuyển lên và xuống.

Mộ Bắc Nịnh dùng hai tay đẩy ngực hắn ra, trước khi cơn đau giảm bớt, cô lắc đầu, chịu đựng rêи ɾỉ, đôi môi đỏ mọng cầu xin không ngừng: "Không ... làm ơn! Đau quá, đau quá ..."

Vinh Dương dùng bàn tay to xoa bóp bộ ngực, tùy ý xoa bóp, hung hăng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đau đớn của cô, khóe miệng nhếch lên, eo và bụng không ngừng chuyển động, cự long khổng lồ dưới đáy quần đang mãnh liệt tiến vào, và anh và nói, ""Em sắp chết rồi! Kẹp thật chặt mà!"

Mộ Bắc Nịnh không khỏi run lên trong l*иg ngực, hai mắt khép mở nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, tâm trạng hỗn loạn, nhưng đầu óc lại hỗn loạn, không ý thức được lại sử dụng bản năng, dùng sức bụng nhỏ, buộc chặt âʍ đa͙σ.

Vinh Dương gầm nhẹ một tiếng, nhưng Mộ Bắc Nin lại kịch liệt run rẩy.

Ngay lúc đó, như có dòng điện chạy từ bụng dưới xuống chân, cơn đau giảm hẳn.

"Thao" Vịnh Dương mắng: "Thật tao, còn chưa làm tới đã cao trào?"

Lúc này gậy thịt khổng lồ của hắn đã ở trong tiểu huyệt của Mộ Bắc Nịnh , nơi đó thường xuyên co rút lại, quấn lấy côn ŧᏂịŧ khổng lồ của hắn.

Anh không nhịn được giơ tay lên vỗ vào mông Mộ Bắc Ninh: "Nhanh như vậy đã sớm đạt cực khoái rồi, làm sao bây giờ?"

Thân dưới của anh lại bắt đầu chuyển động nhanh chóng, cả căn phòng tràn ngập âm thanh "bộp bộp", cũng như tiếng la hét và rêи ɾỉ của Mộ Bắc Nịnh .

Cơn kɧoáı ©ảʍ dồn dập và mãnh liệt đến nỗi cô chỉ có thể trút cơn sướиɠ điên cuồng chảy khắp cơ thể bằng cách la hét.

Cô ấy vốn không phải là người từ Bắc Thành, và ngay cả tiếng kêu trên giường mà cô ấy không thể chịu đựng được khi bị tra tấn cũng nhẹ nhàng, âm thanh cuối nhe thật giống mắc câu.

Cô ấy không phải là người từ Bắc Thành, và ngay cả tiếng kêu cô ấy nằm trên giường mà cô ấy không thể chịu đựng được trong quá trình tra tấn cũng nhẹ nhàng, và giọng nói cuối cùng gần như giống như một cái móc câu.

“Mẹ nó.” Vinh Dương càng ngày càng dùng sức: “Kêu ở tao một chút!”

Mộ Bắc Nịnh dùng sức nện vào người anh, ngực không ngừng va chạm vào ngực anh làm cô bất tỉnh, nghe cô thực sự hét to hơn, cô bất giác co người lại, thân dưới không ngừng run rẩy.

Cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lại ập đến, và Mộ Bắc Ninh không thể không hét lên: "Dừng lại, dừng lại, a..aa em sắp chết rồi!"

Tiếng hét của cô ấy đột ngột im lặng, nhưng cô lại cao trào.

Vinh Dương cảm thấy rằng anh đã cắm vào trong cơ thể Mộ Bắc Nịnh , và một luồng nhiệt chạy đến bao qυყ đầυ của anh, đùi anh đã ướt sũng, và anh nhìn xuống thấy Mộ Bắc Ninh đã ướt sũng.

Dược trong người hắn chưa được giải hết, nhưng lần này nó đã đỡ hẳn.

Quả thực có những phụ nữ quan hệ tìиɧ ɖu͙© đến mức không thể kiểm soát được.

Giờ phút này, Mộ Bắc Nịnh đã hoàn toàn mất sức, cô dựa vào cánh tay Vinh Dương, mái tóc dài còn ướt, đuôi tóc không ngừng xẹt qua cánh tay ôm eo Vinh Dương, thở hổn hển muốn bình tĩnh và muốn trải nghiệm cảm giác hồi hộp và gay cấn khi bị điện giật và kɧoáı ©ảʍ.

Nhưng Vinh Dương không cho cô thời gian nghỉ ngơi.

Anh đè đè Mộ Bắc Nịnh xuống ghế sô pha, dùng hai tay ấn đôi chân thon và thẳng của cô xuống ghế, đèn rất sáng, lỗ nhỏ của cô được nhét vào một lỗ tròn nhỏ màu đỏ có cây cột ở đó.

Vinh Dương khẩu vị đã thay đổi, hắn duỗi ngón giữa đút vào dọc theo cái lỗ tròn, ngón tay hơi cong lên mò mẫm chơi đùa trong âʍ đa͙σ nóng ẩm.

Hai chân của Mộ Bắc Nịnh dạng ra, và cô có thể cảm thấy phần dưới của mình bị những ngón tay đào bới, nhưng cô không thể làm gì được.

Bây giờ cô ấy không thể cưỡng lại được.

Vinh Dương đưa hai ngón tay vào nhau hơi cong lên như đang làʍ t̠ìиɦ. Ngón tay anh ra vào nhanh chóng, mất kiểm soát khiến cô cảm thấy buồn nôn, muốn đi tiểu.

Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì đã không kìm được!

Xong rồi!

Mộ Bắc Ninh nghĩ vậy.

Nhưng cô đã tận mắt chứng kiến

hơi thở của Mộ Bắc Ninh và của Vinh Dương trở nên nặng nề hơn!

Anh quỳ trên sô pha, đứng thẳng người, côn ŧᏂịŧ dưới háng vẫn còn dính chất lỏng, anh lại đút vào gần như không tốn sức: “Chết tiệt.” Anh mắng: “Tao hóa, em nghĩ có thể cao trào được mấy lần"

Vừa dứt lời, anh bắt đầu "Đυ." theo tư thế truyền thống.

Mộ Bắc Nịnh vác một chân lên vai và đâm anh ta một cách quyết liệt, mỗi cú đánh đều rất nặng và sâu, như thể anh ta sẽ gϊếŧ chết cô tại đây.

Cơn đau lúc đầu đã biến mất, và giờ đây Mộ Bắc Nịnh đã cảm nhận được tất cả những điều thú vị khi làʍ t̠ìиɦ.

Vinh Dương đã xuất tinh một lần ở tư thế này, không có biện pháp tránh thai nào, trực tiếp vào sâu trong âʍ đa͙σ của Mộ Bắc Nịnh, phun trào mạnh mẽ khiến nàng cả người run rẩy, thậm chí còn cao trào lần nữa.

Sau khi làʍ t̠ìиɦ, Vinh Dương trở lại trạng thái vô cùng bình tĩnh, anh vô cảm rút con rồng ra, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ chảy ra khỏi lỗ nhỏ, anh đứng dậy khỏi Mộ Bắc Nịnh và không chút thương hoa tiếc ngọc nói: "Tự chính mình đứng dạy"

Nói xong một mình bước vào phòng tắm, Mộ Bắc Nịnh chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rắn chắc, chiều cao 1,85 và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đẹp trai hơn nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.

Nhưng một người như vậy không phải là thứ mà cô có thể trêu chọc.

Mộ Bắc Nịnh lao vào trong phòng tắm với thân thể đau nhức của mình, cô thấy ngực mình đỏ bừng được Vinh Dương nhào nặn, hai tay anh cứng đến mức không thể kiềm chế được sức lực của mình, anh nắm lấy ngực cô mà xoa bóp thật mạnh. Nhìn hai đầṳ ѵú, có móng tay màu đỏ, trông rất sợ và đau.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cô không cần rửa cũng từ từ chảy ra khỏi cơ thể, gần đó có rất nhiều dụng cụ vệ sinh, bao gồm cả bơm kim tiêm để làm sạch âʍ đa͙σ, "quá giáo dục" trước mặt cô. Nhưng vẫn là lần đầu tiên.

Cô dạng 2 chân ngồi trên ghế, Mộ Bắc Nịnh nhìn vào gương thấy rõ c̠úc̠ Ꮒσα của mình vẫn còn một màu đỏ máu kinh khủng, lỗ nhỏ bị cưỡиɠ ɠiαи nhét vào vẫn chưa đóng hoàn toàn nên kim châm rất dễ dàng, dễ dàng đi vào. Khi rót nước, Mu Bạt nhắm mắt lại, nghiến răng để vượt qua cảm giác khó chịu rồi kẹp chặt hạ thể của cậu, đợi một lúc cho hỗn hợp nước và tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới từ từ chảy ra ngoài.

Lại một lần nữa đi ra khỏi vòi sen, Vinh Dương vẫn đang ngồi trong bể sục chứa đầy nước ấm.

Hắn không ngoảnh đầu lại mà dặn dò: "Mang điếu thuốc cho tôi."

Mộ Bắc Ninh nhìn trên bàn có một hộp thuốc lá và bật lửa, cô cầm lên mang đến bên cạnh Vinh Dương, hai đầu gối quỳ trên thảm.

"Đốt"

Mộ Bắc Nịnh liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Vinh Dương, lặng lẽ rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, dùng bật lửa châm lửa rồi đưa lên miệng.

Vinh Dương hút một điếu thuốc chưa được bao lâu, Mộ Bắc Nịnh quỳ trên thảm đã lâu, cô không dám nhúc nhích.

Vứt tàn thuốc đi, Vinh Dương nhìn thấy Mộ Bắc Nịnh và nhận thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô sinh ra với vẻ ngoài đáng thương, nhưng hắn không bao giờ bối rối trước những vẻ bề ngoài.

Anh duỗi tay qua thành bồn tắm, lười biếng nói: "Vào giúp tôi tắm."

Mộ Bắc Nịnh chậm rãi đứng dậy, đầu gối đỏ ửng lên vì quỳ quá lâu, nhưng cô không có thời gian quan tâm, cô thận trọng bước vào trong bồn tắm, đặt tay lên ngực Vinh Dương, rũ mắt nhìn theo những gì cô đã học từ trước từ từ và từng chút một, làm sạch cơ thể của Vinh Dương.

Mộ Bắc Nịnh chậm rãi đứng dậy, đầu gối ửng đỏ vì quỳ quá lâu, nhưng cô không có thời gian quan tâm, cô thận trọng bước vào bồn tắm, đặt tay lên ngực Vinh Dương rũ mắt nhìn theo những gì cô đã học từ trước từ từ và từng chút một, làm sạch cơ thể của Vinh Dương.

Thân thể rất nóng, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp môi hồng của Mộ Bắc Ninh, đột nhiên nói: "Em đã từng hôn ai chưa?"

Mộ Bắc Nịnh theo bản năng trả lời: "Không có"

Khóe miệng Vinh Dương nhếch lên, lộ ra vẻ thỏa mãn, một tay nâng lên ôm lấy cô, nghiêng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Đầu lưỡi tiến vào miệng Mộ Bắc Nịnh điên cuồng liếʍ láp, toát ra mùi khói nồng nặc, cô há miệng chịu đựng nụ hôn đầu điên cuồng, nước miếng chảy ra trên môi, cô không dám nuốt xuống.

Vinh Dương rất ít khi hôn phụ nữ, trừ khi là sinh viên đại học được anh ta huấn luyện lâu năm, thỉnh thoảng mới hôn khi tâm tình, nhưng khẩu vị của Mộ Bắc Ninh rất tốt.

Anh cảm thấy sức hấp dẫn của thuốc kí©ɧ ɖụ© đã quay trở lại.

Áp lưng Mộ Bắc Nịnh vào bồn tắm, Vinh Dương ôm eo cô một lần nữa và từ phía sau thâm nhập đi vào.

Nó sảng khoái đến nỗi da đầu có cảm giác tê, và cảm giác căng trở lại sau khi "Làʍ t̠ìиɦ"

Mộ Bắc Nịnh quỳ trên mặt gạch, đầu gối đau rất nhiều nhưng cô vẫn không cưỡng lại được kɧoáı ©ảʍ do cơ bụng dưới thúc liên tục, lưng thon thả, ngực rũ xuống, cùng với tác động của nó, mông cô cũng bị Vinh Dương đánh "Bạch Bạch", và kɧoáı ©ảʍ không ngừng ập đến, cô ấy hét lên và rêи ɾỉ, cùng với tiếng gầm gừ và đẩy mạnh của Vinh Dương, Mộ Bắc Ninh đột nhiên có cảm giác rằng cô ấy sẽ bị chết tiệt ở đây hôm nay!

__

Thật sự thì là lần đầu edit truyện H nên mọi người thông cảm ạ!

Donate, theo dõi, đề cử thì mình sẽ có động lực hơn đó ạ

Chương này 2184 nên có hơi đắt ạ, beta lẫn edit đều mệt.

Tui sẽ giảm xuống còn 1000 nhé có hơi chát nhưng mất công lắm á.