Chương 4: Trừng phạt(SM nhỏ)

Trong phòng khách sạn rộng rãi,Vinh Dương ngồi trên sofa, một thân tây trang phẳng phiu, hai chân mở rộng, cả người lười nhác dựa vào ghế, trên tay cầm một tập tư liệu, trên mặt biểu tình nghiêm túc.

Tư liệu về Mộ Bắc Nịnh trong tay hắn đã bị lật đi lật lại vô số lần, không có bất kỳ vấn đề gì.

Gia thế trong sạch, cha mẹ đã mất, cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau.

Vậy tại sao cô lại phải cầm tiền chạy?

Làm cho Vinh Dương để ý chính là cô không uống thuốc tránh thai đã chạy mất rồi!

Tiếng gõ cửa vang lên, dì Tang bị thuộc hạ dẫn vào.

Dì Tang sau khi biết sự việc của Mộ Bắc Nịnh đã vận dụng toàn bộ nhân lực ra ngoài tìm người, nhưng Mộ Bắc Nịnh cùng em trai của cô giống như biến mất ở Bắc thành, không thấy tung tích.

Sau khi nghe câu hỏi của Vinh Dương, dì Tang trả lời chắc nịch:"Cô ta đang ở thời kì an toàn, điểm này tôi có thể đảm bảo, hơn nữa trước khi cô ta vào phòng, chúng tôi đã cho cô ta uống thuốc tránh thai, tỉ lệ mang thai là rất nhỏ."

Vinh Dương nghe, cũng không dám tin tưởng hoàn toàn.

Nhưng hắn cảm thấy không cần thiết mất công mà đi tìm một người phụ nữ bỏ chạy.

Sau khi dì Tang rời đi, Vinh Ngũ cung kính cúi đầu với Vinh Dương:" Tiền chuyển tới tài khoản của Mộ tiểu thư, trong khoảng thời gian ngắn đã bị chuyển vòng tới mấy tài khoản khác, cuối cùng qua tay bọn rửa tiền, bây giờ nguồn tiền cũng không còn cách nào tra ra."

Vinh Dương nhắm mắt lại, trong phòng đột nhiên an tĩnh tới đáng sợ.

Qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi lên tiếng:" Bỏ đi."

__

5 năm sau, Nam thành.

Nơi này hoàn toàn không giống với Bắc thành, khí hậu ôn hòa, thời tiết bốn mùa mát mẻ, không có sự lạnh lẽo của mùa đông, cũng không có cái nóng bức của mùa hạ.

Mộ Bắc Nịnh định cư ở nơi này đã năm năm.

Cô mua một căn biệt thự nhỏ ở gần bờ biển, sửa sang thành phong cách đơn giản mà mình thích, cửa sổ kính trong suốt của phòng ngủ sát đất hướng ra "Thanh Hải" nơi đẹp nhất ở Nam thành, nói là biển, thật ra chỉ là một cái hồ có núi bao quanh, nhưng bởi vì nó rộng lớn, phong cảnh rất đẹp, nên được gọi là "Thanh Hải", nơi này du lịch phát triển, du khách mỗi ngày đều lui tới nhộn nhịp.

Hàng xóm của Mộ Bắc Nịnh đều mở phòng trọ, nhưng cô mua nhà chỉ đơn giản dùng để ở.

Đứng ở cửa sổ sát đất nhìn khung cảnh mỹ lệ trước mắt, Mộ Bắc Nịnh có chút ngẩn người.

Năm năm này, cô không ngừng nhớ tới những việc mình đã trải qua, bất kham, thống khổ, rồi lại có một cuộc sống mới.

Suy nghĩ quay về thời điểm năm năm trước.

Sau khi lấy được một trăm vạn, cô bắt taxi chạy tới nhà máy ở ngoại ô Bắc thành, vừa bước vào cửa chợt nghe tiếng bước chân của một đám người.

Mộ Bắc Nịnh cũng không có tâm tư để lo lắng thân thể đang khó chịu, vội vàng trốn đằng sau cái cột cách đó không xa.

Tiếp theo chính là một màn làm cô sợ hãi.

Nhóm người đang giữ em trai cô bị đánh đến mức không nhận ra, mặt bê bết máu, bị một nhóm người mặc đồ đen kéo ra khỏi cửa nhà máy, vứt lên xe rời đi.

Thẳng đến khi đám người đó rời đi được tầm 15 phút, Mộ Bắc Nịnh mới đi ra từ phía sau cây cột.

Trong nhóm người kia không có em trai của cô.

Đi vào nhà xưởng, Mộ Bắc Nịnh nhìn thấy Mộ Nguyên tay bị trói treo trên không trung, toàn thân là vết roi, cô cố nén nước mắt, cứu được em trai coi như còn chút thanh tỉnh.

Hai chị em bắt đầu kế hoạch chạy trốn thật dài, trên đường đi đều chỉ ngồi xe buýt hoặc là xe chui, không dám dùng chứng minh thư để mua vé máy bay, cũng chỉ có thể ở mấy cái khách sạn chui.

Một đường thẳng đến Nam thành, thương thế của Mộ Nguyên cũng khỏe lên, hắn dàn xếp tốt cho Mộ Bắc Nịnh, làm một thân phận mới cho mình và chị gái, rồi một mình đi về phía biên giới Nam thành lang bạt.

Không biết em trai mình ở bên kia làm gì, Mộ Bắc Nịnh mỗi tháng đều nhận được tiền của Mộ Nguyên gửi, có đôi khi là mấy vạn, đôi khi lại là mấy chục vạn.

Cô cũng có hỏi Mộ Nguyên có phải làm việc gì phi pháp không.

Nhưng Mộ Nguyên nói, hắn chỉ đi làm lính đánh thuê mà thôi.

Hồi ức tới đây thì kết thúc,Mộ Bắc Nịnh nhìn thời gian, vội vàng ra khỏi nhà, lái xe tới nhà trẻ.

Lúc biết đứa trẻ đang hình thành trong bụng mình, Mộ Bắc Nịnh không nỡ bỏ nó.

Cô mang thai đứa con của người đàn ông đáng sợ kia, nhưng đến tên của người đó cô cũng không biết, sinh mệnh trong bụng đang dần lớn lên, từ nhỏ cô đã thiếu tình thương của bố mẹ, cô cũng muốn có một đứa con cho riêng mình.

Trải qua mười tháng mang thai, cô cũng thuận lợi chào đón con trai ra đời, lớn lên khỏe mạnh, nhưng theo thời gian trôi đi, khuôn mặt Mộ Bảo càng ngày càng giống gương mặt của người đàn ông kia, như một khuân đúc ra.

Nhưng Mộ Bắc Nịnh không thể nào không yêu thương đứa con mà mình mang nặng đẻ đau sinh ra.

Đến cửa nhà trẻ, Mộ Bắc Nịnh khóa kĩ cửa xe, đứng ở cửa nhà trẻ chờ giáo viên tới.

Dù khuất trong đám đông nhưng cô vẫn không thể kiến mọi người coi cô như không tồn tại, cô mặc một chiếc váy voan trắng tinh, dài đến mắt cá chân, kiểu dáng ôm sát lấy vóc người hoàn hảo, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ, gương mặt trang điểm tinh xảo, rõ ràng không phải đồ hàng hiệu nhưng lại thu hút sự chú ý hơn cả người phụ nữ xách túi Hermes bên cạnh.

Bên cạnh lại vang lên tiếng xì xào bàn tán, đều không phải những lời nói tốt đẹp, mấy người phụ nữ bên cạnh ghen ghét cũng chỉ biết chửi bới, Mộ Bắc Nịnh không để trong lòng, thấy giáo viên nắm tay con mình đi ra, cô cười bước lên trước, ôn nhu gọi:"Mộ Bảo!"

Khuôn mặt nhỏ của Mộ Bảo đang rất nghiêm túc, ánh mắt giống hệt với ánh mắt của Vinh Dương, hình dáng cũng tương tự, nghiễm nhiên là một bản thu nhỏ của Vinh Dương , trong nháy mắt khi nhìn thấy Mộ Bắc Nịnh, đứa bé liền nở nụ cười, vui vẻ kêu to:"Mẹ!"

Mộ Bắc Nịnh dắt tay Mộ Bảo, châm rãi đi về phía xe của mình, vừa đi vừa nói chuyện:" Hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng cậu không về được, chúng ta vẫn phải chúc mừng một chút, mẹ cùng con đi mua bánh kem nhỏ được không?"

Mộ Bảo gật đầu, ngoan ngoãn nói:"Được ạ!"

Giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại, Mộ Bắc Nịnh bị con trai mình chọc tới cười cong mắt, sau khi lên xe không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu:" Nói cho mẹ biết hôm nay con ở nhà trẻ làm gì được không?"

Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa tới tiệm bánh ngọt, Mộ Bắc Nịnh đậu xe xong, mang con trai đi vào.

Đối diện tiệm bánh ngọt là một trường đai học, ở trước cổng trường đậu một chiếc xe màu đen, tượng vàng sừng sững ở đầu xe không thể coi nhẹ, vừa khiêm tốn vừa xa hoa thu hút sự chú ý của mọi người.

Vinh Dương ngồi ghế sau, mất kiên nhẫn mà gõ gõ ngón tay lên đầu gối, hắn hơi nhíu mày, chán nản nhìn phía ngoài cửa sổ.

Nữ sinh đại học này là người hắn mới bao dưỡng, cậy sủng mà kiêu, Vinh Dương rất nhanh đã mất hết kiên nhẫn.

Vừa định quay đi, cửa tiệm bánh ngọt đối diện đọt nhiên mở ra, một người phụ nữ mặc váy trắng bước ra, khuôn mặt quen thuộc, là người phụ nữ lâu lâu hắn lại nhớ tới, sau lưng cô còn dắt theo một bé trai.

Vinh Dương ngồi thẳng dậy, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm lại hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn liền phân phó:"Vinh Nhị, người phụ nữ đối diện, điều tra cho tôi."

Vinh Nhị cung kính trả lời, lập tức cầm điện thoại tra theo biển số xe Mộ Bắc Nịnh.

Mà Mộ Bắc Nịnh đối diện hoàn toàn không biết gì.

Cô đặt Mộ Bảo ở ghế dựa an toàn, rồi lái xe rời đi.

Sau khi cô đi, siêu xe màu đen cũng khởi động chạy đi theo, chỉ để lại một làn khói xe cho nữ sinh khoan thai tới muộn kia.

Lấy được tài liệu thuộc hạ đưa tới ,Vinh Dương nghiêm túc cẩn thận nhìn, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, bao gồm "thân phận" mới của Mộ Bắc Nịnh cùng ngày sinh của Mộ Bảo.

Gần như có thể xác định, người phụ nữ kia không chỉ có con của hắn, còn trộm nuôi dưỡng hài tử ở dưới mí mắt của hắn suốt năm năm.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Vinh Dương nhếch lên nụ cười nhạt.

Đúng là một nữ nhân lớn mật!

Khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Bắc Nịnh,hắn nhớ lại cảm giác hạnh phúc không gì sánh được của 5 năm trước, Vịnh Dương chưa gặp được một người phụ nữ nào giống như cô.

Con trai hắn muốn, người phụ nữ kia hắn cũng muốn. Chỉ với việc Mộ Bắc Nịnh dám sinh con trai của Vinh Dương hắn, hắn chắc chắn sẽ không thể buông tha cho cô!

Mộ Bắc Nịnh bên này còn không biết mình ẩn giấu sâu như thế lại cứ như vậy bị bại lộ, cô vẫn đang sinh hoạt như bình thường.

Đón con trai đi học về, mua đồ ăn, nấu cơm.

Cho đến 3 ngày sau, giống như bình thường cô tới nhà trẻ đón Mộ Bảo, khi về đến cửa nhà, cửa gara lại bị một chiếc siêu xe che mất.

Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ là Vinh Dương, không chút phòng bị mở cửa xe đi xuống, vừa đến bên siêu xe định bảo tài xế có thể đỗ lùi xe xuống không, cửa sau xe đã mở ra, một cánh tay kéo cô vào trong xe, Mộ Bắc Nịnh bị dọa sợ, lập tức giãy giụa, mặt bị một bàn tay to lớn nắm lấy, bắt cô ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Khoảnh khắc đối diện với người kia, Mộ Bắc Nịnh bị dọa đến không dám động đậy.

Vinh Dương một thân âu phục xám tro, tóc vuốt chỉnh tề về phía sau như lần đầu tiên cô gặp, chỉ khác là hắn đeo gọng kính vàng, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mặt tức giận của hắn.

Khi hắn nổi giận, mấy thuộc hạ của hắn cũng bị doạ đến im bặt, huống chi là Mộ Bắc Nịnh, mặt bị bóp đau, trong lòng lo lắng cho con trai, cô không thể làm gì khác hơn là yếu ớt mở miệng:"Tôi...buông tôi ra!"

Nhưng vào lúc này xe lại khởi động.

Trong nháy mắt, Mộ Bắc Nịnh không quan tâm cái gì mà sợ hay không nữa, cô vùng vẫy dữ dội.

Vinh Dương nóng nảy lấy còng tay đã chuẩn bị sẵn, trói tay Mộ Bắc Nịnh lại, khiến cô không thể động đậy, một tay ấn cô lên ghế da mềm, hung tợn nói:"Cô chạy tiếp đi!"

Vinh Dương nghiến răng:"Cầm tiền của tôi im lặng rồi chạy mất, Vinh Dương tôi chưa từng bị người nào chơi như vậy."

Cô bị trói đến khách sạn thuộc sản nghiệp của Vinh Dương, ở phòng cao nhất, váy trắng của Mộ Bắc Nịnh bị xé rách, lộ ra cặp đào trắng muốt được bọc trong áo ngực ren, đôi tay vẫn bị còng giơ lên thật cao, hai chân mở rộng, Vinh Dương quỳ giữa hai chân cô, tay bóp cổ cô:"Còn dám trộm sinh con trai của tôi?"

"Cô là một kỹ nữ, cô xứng làm mẹ của con trai Vinh Dương tôi sao?"

Cổ Mộ Bắc Ninh bị bóp chặt, mặt đỏ bừng, hít thở không thông, theo bản năng lắc đầu, há miệng đứt quãng nói:"Đó,đó không...không phải con trai anh."

"Không phải?" Vinh Dương cúi đầu, cổ tay chậm rãi buông ra, dần hạ xuống, bóp chặt bộ ngực giấu ở trong áo, trên ngực trắng nõn hiên lên dấu tay đỏ, cảm giác đau đớn đi đôi với thẹn thùng, Mộ Bắc Nịnh đau đến mức cắn môi, chết cũng không muốn thừa nhận Mộ Bảo là con Vinh Dương.

Vinh Dương lúc này đã hơi mất tập trung, hắn liên tục nhớ lại thân thể Mộ Bắc Nịnh nhạy cảm thế nào, thậm chí còn mất hứng thú với những người phụ nữ khác.Hắn đã gần một tuần không phát tiết, chuẩn bị đòi lại hết ở trên người Mộ Bắc Nịnh.

Hai chân bị tách ra, quần đùi màu trắng bị ném ra khỏi giường, chiếc qυầи ɭóŧ ren bị đẩy sang một bên, nhụy hoa theo bản năng co rút lại, Mộ Bắc Nịnh muốn giãy giụa nhưng không thể động.

Vinh Dương đứng thẳng người, móc cậu nhỏ từ bên trong âu phục ra, cậu nhỏ đã sớm tỉnh, qυყ đầυ kích cỡ to lớn, cọ cọ trên nhụy hoa khô khốc, một lát sau liền ướŧ áŧ, Vinh Dương cười trào phúng:"Thật lẳиɠ ɭơ,cọ hai cái đã ướt."

Hắn liếc nhìn Mộ Bắc Nịnh, đại gia hỏa dưới thân đỉnh vào cánh hoa, hướng xuống dưới tìm kiếm.

Mộ Bắc Nịnh đau hết hít lạnh một hơi, cô không nhịn được liền cầu xin: "Không, đừng, tôi sẽ đau chết mất....a--!"

Lời còn chưa nói hết, Vinh Dương liền dùng sức ở eo, đem cậu nhỏ cắm vào, trong khoảnh khắc đó, hắc thoải mái gầm nhẹ một tiếng, chính là cái lỗ nhỏ như vậy, thịt mềm co rút lại chèn ép cậu nhỏ của hắn, làm hắn thỉnh thoảng lại nhớ tới cảm giác sảng khoái vô cùng!

Quá sảng khoái!

Hắn mặc kệ Mộ Bắc Ninh có bao nhiêu đau đớn, từ từ hung hăng đi vào, bàn tay với vào giữa áo ngực Mộ Bắc Nịnh, dùng đầu ngón tay bóp chặt nhũ hoa cô rồi kéo nó ra khỏi áo ngực, nắm lấy xoa mạnh.

"A a a a a a!" Mộ Bắc Nịnh nức nở thét chói tai: "Đừng,đau quá!"

Tóc tai tán loạn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đồng thời kɧoáı ©ảʍ cũng truyền tới từ hạ thể, cô quá mẫn cảm, trong phút chốc đã ướt đẫm một mảng.

Vinh Dương nảy sinh ác ý nói với cô:"Cô cmn đã sinh con rồi mà còn chặt như vậy? Mấy năm nay có người đàn ông nào khác chơi cô không?"

Mộ Bắc Nịnh liên tục lắc đầu, không muốn trả lời câu hỏi của hắn.

Vinh Dương cũng không quan tâm, cô không muốn trả lời, vậy thì làm đến khi nào cô trả lời mới thôi!

Ra vào mấy trăm cái, cậu nhỏ Vinh Dương bị âʍ đa͙σ Mộ Bắc Nịnh kẹp thật chặt, từng luồng nhiệt nóng phun lên, cả người Mộ Bắc Nịnh cũng run rẩy theo.

Cô bị làm đến cao trào, kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật làm cô hét lên một tiếng, chỉ hy vọng Vinh Dương dừng lại, để mình vượt qua cơn kɧoáı ©ảʍ ngập đầu này.

Mà khi cô đạt cực khoái, Vinh Dương đem hai chân cô đặt lên đầu, nửa ngồi nửa nằm trên giường, từ trên xuống dưới đâm vào.

Âu phục của hắn vẫn chưa được cởi ra, nhưng quần của hắn đã bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt, cậu nhỏ ở trong lỗ nhỏ trơn mềm điên cuồng ra vào, cả người Mộ Bắc Nịnh run rẩy, hét lên một tiếng, từ chỗ giao hợp giữa hai người phun ra một dòng nước.

Sau đó, Mộ Bắc Nịnh gần như mất đi ý thức.

Vinh Dương cởi còng tay cho cô, để cô quỳ trên giường đưa lưng về phía mình, mông ưỡn cao, lỗ nhỏ đỏ ửng, nước vẫn không ngừng chảy ra.

Hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần âu vướng víu xuống, trên người chỉ mặc sơ mi trắng, mái tóc được vuốt tỉ mỉ lúc này có chút lộn xộn rũ xuống trán, khuôn mặt anh tuấn đầy mồ hôi, hắn cúi đầu, đỡ lấy cậu nhỏ của mình, cắm vào từ phía sau.

Mộ Bắc Nịnh rốt cuộc cũng hoàn hồn từ cơ kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, nhịn không được liền rêи ɾỉ.

Tiếp thục vật lộn, Vinh Dương lại một lần nữa đưa cô tới cao trào, ở bên tai cô thì thầm:"Rốt cuộc có người đàn ông nào khác từng làʍ t̠ìиɦ với em chưa?"

Mộ Bắc Nịnh cuối cùng chịu thua, cô nằm sấp trên giường, mồ hôi cùng tóc bết thành một mảng, cả người run lên, hạ thể không ngừng chảy nước, thấm ga giường ướt nhẹp, cô yếu ớt nói:"Không, không có...chỉ có anh."

Vinh Dương cuối cùng cũng thỏa mãn, làʍ t̠ìиɦ vừa mới bắt đầu, sao có thể dễ kết thúc như vậy.

Mộc Bắc Nịnh nghĩ về Mộc Bảo, thở hổn hển hỏi:"Mộc, Mộc Bảo đâu?"

Vinh Dương bóp cằm cô:"Con trai tôi, không cần cô bận tâm."

Mộ Bắc Nịnh nghe vậy vành mắt đỏ lên, cô nói:"Đó là con trai tôi, không phải con trai của anh."

Vinh Dương lại bị cô chọc giận, lật ngửa cơ thể của cô lên, giơ tay vỗ mạnh vào ngực cô, trong phòng vang lên tiếng "ba ba ba" kèm theo tiếng kêu đau đớn của Mộ Bắc Nịnh.

Vinh Dương bực bội rút ra, đến khi ngực cô hiện đầy dấu tay đỏ mới hài lòng, ôm eo Mộ Bắc Nịnh ra cửa sổ sát mặt đất, ấn cô lên mặt kính, bộ ngực của cô bị thủy tinh chèn ép tới biến dạng.

Trước mắt Mộ Bắc Nịnh là cảnh đêm náo nhiệt của Bắc thành, tòa nhà văn phòng đối diện vẫn sáng đèn, cô thậm chí còn thấy có người đi lại bên trong.

"Đừng...đừng ở đây!" Cô cảm thấy cậu nhỏ của Vinh Dương đang tiến vào trong cơ thể mình liền nói :"Làm ơn, đừng!"

Vinh Dương giả điếc không nghe, nói: "Để cho người ở tòa nhà đối diện nhìn thấy cô bị làʍ t̠ìиɦ, thấy sao?"

Hắn không nói đây là kính một mặt, những người bên ngoài căn bản không nhìn thấy gì cả, hắn chính là muốn dạy cho Mộ Bắc Nịnh một bài học:"Để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ bị làʍ t̠ìиɦ đến chảy nước của cô."

Vừa dứt lời, hắn đã từ phía sau lưng Mộ Bắc Nịnh đi vào, cúi xuống, cắn lấy bờ vai mảnh mai của Mộ Bắc Nịnh, giống như một con sư tử đang giao phối,hạ thân không ngừng co giật.

Cảm giác xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ không ngừng đan xen, Mộ Bắc Nịnh hét lên một tiếng, lần nữa cả người run rẩy lên cao trào, hoàn toàn mất đi ý thức.