Chương 21

Trường Sinh lúc này mở mắt ra nhìn xung quanh, đầu cậu đau như búa bổ. Trường Sinh cố gắng ngồi dậy, phát hiện toàn thân mình khắp người mình đều được băng bó.

"Tiên tử, ta đã hôn mê bao lâu?".

Cửu U tiên tử nhô cái mặt nhỏ ra nói:

"Khoảng ba tháng đi."

Trường Sinh khϊếp sợ, không ngờ mình lại bị thương nặng như thế, mới đây mà đã ba tháng. Lúc này cánh cửa được đẩy vào từ bên ngoài.

"Chủ nhân, đã tỉnh".

"Ừm, không cần gọi ta là chủ nhân nữa đâu."

Trường Sinh thấy Hề Tịnh Tuyền mang theo một chậu nước cùng cái khăn, cô đặt trên bàn rồi nói:

"Không ngờ chủ nhân lại nhanh tỉnh lại như thế, nhìn vế thương của ngày, tiểu nữ còn nghĩ ít nhất phải ba bốn ngày mới tỉnh."

Nghe Hề Tịnh Tuyền nói như thế, Trường Sinh hơi khó hiểu, không phải tiên tử nói mình hôn mê đã ba tháng, làm sao nghe trong giọng của Tịnh Tuyền, không giống ba tháng cho lắm.

"Ta hôn mê đã bao lâu".

Hề Tịnh Tiền cho khăn vào chậu nước ấm, sau đó nói:

"Buổi sáng ngài vừa ngất đi, đến chiều là tỉnh lại."

Trường Sinh trong tinh thần không gian lúc này toàn thân thể đều là đen lên, cậu nhìn tiên tử cười hắc hắc, ánh mắt trêu ghẹo. Thật là mất mặt hình tượng tiên nhân.

Trường Sinh bên ngoài gật đầu một cái, sau đó tiếp nhận khăn ấm Tịnh Tuyền đưa cho, lau mặt một cái. Sau đó Tịnh Tuyền liền đi ra ngoài, không muốn làm phiền cậu.

Giờ phút này Trường Sinh cảm thấy mình đã tốt hơn, nhưng có đều cậu không còn cảm nhận được linh lực lẫn vạn ma chi khí trong cơ thể mình nữa.

"Tiên tử, đây là có chuyện gì?".

"A, có lẽ lúc ta mượn thân xác ngươi dùng pháp thuật, thân thể ngươi không chống nổi, sau đó lại bị nội thương, cho nên Vạn ma kiếm vì muốn cứu ngươi, liền phải phong ấn tu vi của ngươi, nếu không ngươi sẽ bị mất khống chế trở thành tên điên."

Trường Sinh hiểu ý nghĩa lời nói này của tiên tử, nếu như không phong ấn, vạn ma chi khí sẽ có thể làm hại cậu. Đúng là trong cái phúc có cái phế vật mà.

"Vậy chẳng lẻ bây giờ ta thành cái phế vật?".

"Cũng không phải, chỉ là bị phong ấn tu vi, có thể luyện lại, mà chỉ cần đạt tới Nguyên Anh lần nữa, có thể trực tiếp xông tới Hóa Thần, coi như trong họa được phúc đi.".

Nghe tiên tử nói như thế, Trường An hơi trầm mặc. Bây giờ cậu không khác gì người thường, nhưng mà có một ý táo bạo trong đầu cậu.

" khặc khặc, làm người thường cũng có cái phúc của người thường."

Cửu U tiên tử hơi nhíu mày:

"Tên này chẳng lẽ mất hết tu vi nên bị điên, không được phải sớm dọn nhà, nhưng mà vạn ma chi khí của hắn thật là thơm."

Mặc dù tu vi phong ấn, nhưng xung quanh căn phòng của tiên tử là vạn ma chi khí. Trước khi Vạn ma kiếm tiến hành phong ấn, nàng đã dùng Cửu U chi khí tạo thành một bức tường, để có thể lưu giữ lại nguồn ma khí dồi dào này.

"Thật là cơ trí tiên tử nha". Cửu U tiên tử cười khặc khặc rồi đi ngủ.

**

Trường Sinh lúc này mở cửa, muốn đi ra ngoài hít chút khí trời, đây là lần đầu cậu thể nghiệm lại cảm giác người phàm, ma khí trên người cũng đã biến mất.

"Thật là kì diệu nha".

Trường Sinh đi dạo một hồi thì tới sảnh chính của Hề gia, dù gì căn nhà này cũng không lớn, đám người làm cũng nhận ra cậu, nhưng không hiểu vì sao cậu lại xuất hiện ở đây.

Hề Tịnh Tuyền đang ở đây trò truyện cũng cha mình, thấy Trường Sinh đi tới thì đứng dậy. Hề Đức Phúc cũng là như thế. Ngày đó sau mấy lần rặn hỏi, con gái cũng chịu nói sự thật cho hắn nghe mọi chuyện.

"Cảm ơn công tử lần đó cứu giúp, nếu không ta cùng con gái đã sớm không còn."

Trường Sinh khoác khoác tay:

"Chỉ là tiện tay mà thôi, Hề gia chủ không cần khách khí."

Hề Tịnh Tuyền lúc này mở miệng nói:

"Chủ.. Công tử, ngài vừa mới tỉnh lại, sao không nghỉ ngơi thêm một lát."

Trường Sinh nói ra:

"Ta không sao, cảm ơn cô lần này cứu giúp, nếu không sợ là cái mạng này không giữ nổi."

Cậu đường đường là chấp sự cao cấp, đệ tử Cửu U ma tôn, hai mươi tuổi Nguyên Anh kỳ, không ngờ bây giờ lại như chó nhà có tang, thân thể còn là thua kém người phàm.

"Công tử nói gì đó, nếu không phải có ngài, ta cùng cha đã sớm không còn."

Thấy cha con họ cũng là có lòng, nên Trường Sinh nói thẳng.

"Ta không thể ở đây thêm, phải đi một chuyến tới tới trung tâm đại lục, phiền hai người giúp ta thuê một cổ xe ngựa, với... Cho ta mượn ít bạc."

Cậu bây giờ không thể lấy được đồ vật trong tinh thần không gian nữa, chỉ có thể mượn ít bạc. Nhưng chắc chắn cậu sẽ không trả. Hừ, ở đâu ra ma giáo phải trả tiền người khác, nếu như trả tiền nợ, người của ma giáo sẽ xem ngươi là dị loại mà cách ly ngươi ra.

Hề Đức Phúc cười ha hả nói:

"Chuyện này đơn giản, nhưng ân nhân sao không ở thêm mấy ngày để tịnh dưỡng mà lại đi như thế."

Trường Sinh cũng không giấu diếm, nói mình muốn đi tới Vô Cực tông để ứng tuyển làm đệ tử, dù sao ma khí với tu vi đã bị phong ấn, lại có thêm Cửu U che chở, cậu cũng muốn đi tới mốn phái chính đạo thử sức một phen, học tập ở nơi đó rồi về cứu giúp ma giáo.

Nếu bây giờ liên hệ cấp dưới, cậu có thể bị cấp dưới xử tử tại chỗ nha. Ma giáo mà, đối với người mình còn độc ác hơn người ngoài. Trừ sư tôn cùng hai sư đệ muội của cậu.

Hề Tịnh Tuyền nghe vậy thì ngạc nhiên, nàng mặc dù không biết thân phận Trường Sinh, nhưng khẳng định không phải thứ tốt lành gì. Nhìn mặt cũng bỉ ổi đê tiện, nếu không phải là ân nhân, có cảm mến từ trước, nhìn Trường Sinh nàng có thể nôn ba ngày ba đêm.

"Vậy thì diệu quá, mấy ngày sau nhà chúng ta cũng trở lại quê nhà ở trung tâm đại lục, gần Vô Cực tông."

Trường Sinh thắc mắc:

"Không phải con gái Hề lão gia là Thuần Âm sao?"

Hề Tịnh Tuyền liền trả lời thay tra mình:

"Cũng nhờ lần đó, Thuần âm chi thể của tiểu nữ cũng không còn."

"Ồ".

Trường Sinh chỉ ồ mộ tiếng rồi thôi, cậu cũng không muốn nhắc về chuyện này. Dù gì bây giờ cũng đang ăn nhờ ở đậu, không thể nhắc chuyện đau lòng của chủ nhà nha.

Mấy người dùng cơm một hồi, thì Trường Sinh trở lại phòng, hôm nay cậu ăn thật ngon nha, đúng là biến thành người phàm cũng có lợi ích, nếu còn tu vi, thì sẽ không thể cảm nhận được cơm canh ngon như thế.

"Tiên tử có bí pháp nào có thể khiến ta có thể lừa qua máy đo linh căn không?".

"A, sao ngươi lại hỏi như vậy?".

"Đương nhiên là dẫn tiên tử đi khám phá thế giới bên ngoài, ta muốn gia nhập tu sĩ chính đạo".

Tiên tử nhìn Trường Sinh với ánh mắt kinh hồn táng đảm, nàng nghe một tên đại đệ tử giáo chủ ma giáo, lại muốn đi ứng tuyển tham gia chính đạo tu sĩ. Còn ngại mạng sống quá dai, muốn đi đưa đầu người.

Nhưng mà nghĩ lại nàng cũng cảm thấy đây là một chuyện thú vị, năm xưa nàng bị thiên đạo đánh khiến phải ngủ say, có lẽ là hàng trăm triệu năm đi, bây giờ thế giới bên ngoài có lẽ đã nhiều thay đổi.

Liền như mắt trời trên trời bây giờ, nàng đều không cảm nhận được chút nào khí tức của Thái Dương Chi Thần, có lẽ cũng không thể thoát khỏi ma chảo của Thiên Đạo.

Mấy triệu năm trước, thế gian chỉ có ba tiên. Cửu U tiên tử, Thái Dương Chi Thần cùng bây giờ Thiên Đạo tranh chấp chưởng khống thế giới này, cuối cùng Cửu U tiên tử ngã xuống trước, thời gian sau chuyện gì xảy ra liền không biết. Bây giờ nghe nói có cơ hội ra ngoài, liền muốn đi tìm hiểu thử, có lẽ tiên môn sẽ có câu trả lời cho câu hỏi của nàng.