Chương 17: Đại lão 10 tỷ

Phố thương mại Ma Đô, là nơi phồn hoa nhất Ma Đô.

Gần bến Thượng Hải Ma Đô, du khách giống như thuỷ triều, các cửa hàng đều vô cùng đông đúc.

Diệp Thần và Lâm San San đi tới trung tâm mua sắm Ma Đô.

Trước kia Diệp Thần chỉ đi loanh quanb ở các cửa hàng bình thường, hiện tại đã có hơn 10 tỷ nên tự nhiên cũng muốn đi loanh quanh cửa hàng xa xỉ.

Diệp Thần cùng Lâm San San đi tới cửa hàng Versace.

Nhân viên phục vụ cửa hàng nhìn thấy Lâm San San muốn đến cung cấp phục vụ nhưng phục vụ trưởng Lý Manh lại là ngăn cản nàng.

"Để tôi đi, cô gái này tôi biết."

Lý Manh trên mặt lộ ra một tia nụ cười giễu cợt đi tới.

"Lâm San San, đã lâu không gặp a."

Lâm San San nhìn thấy người đi tới, sắc mặt hơi đổi một chút.

"Lý Manh, tại sao lại là cô?"

Lâm San San cùng Lý Manh trước kia là đồng nghiệp của một công ty.

Bởi vì Lâm San San năng lực tốt, cho nên Lý Manh đố kỵ, ở công ty bịa đặt Lâm San San cùng tổng giám đốc cấu kết, kết quả dẫn đến Lâm San San phải từ chức rời đi.

Không nghĩ tới, một năm sau vậy mà tại nơi này nhìn thấy Lý Manh.

Lý Manh cười lạnh nói: "Tôi hiện tại là phục vụ trưởng cửa hàng Versace, ai u đây là bạn trai cô sao, San San cô thật sự bụng đói ăn quàng, thậm chí ngay cả tài xế Didi cũng thông đồng."

"Cô nói cái gì?" Lâm San San thấy Lý Manh nói năng lỗ mãng cũng nổi giận.

Lý Manh cười lạnh nói: "cô có biết quần áo Versace chúng tôi tùy tiện cầm lên một kiện liền lên cả vạn không, loại nghèo như các người mua nổi sao?"

Diệp Thần híp mắt lại, theo như đối thoại của hai người, Diệp Thần đã nhìn ra, hai người từng có mâu thuẫn.

"Nhân viên Versace không có tố chất như thế sao? Chẳng lẽ chưa từng nghe qua khách hàng là thượng đế sao?" Một bên Diệp Thần đột nhiên lên tiếng.

"Thượng Đế?" Lý Manh nghe Diệp Thần mà nói đột nhiên cười ha hả.

"Thượng Đế là tới nơi này tiêu tiền, chứ không phải người không có tiền đến nơi đây xem qua mà không mua." Lý Manh một mặt khinh thường nhìn lấy Diệp Thần.

Chỉ là một tên tài xế Didi mà thôi, khoe khoang cái gì chứ.

"Cô nói cái gì?" Lâm San San vừa muốn tranh luận lại nhưng bị Diệp Thần ngăn cản.

"Làm sao cô biết tôi là người không có tiền?" Diệp Thần giễu giễu nói.

Lý Manh lạnh hừ một tiếng: "Anh mặc đồng phục Didi, xem xét thì cũng là chạy Didi thôi, lần sau có dẫn bạn gái đi chơi, nhớ đến mặc một bộ quần áo đắc một chút, còn nữa mời các người lập tức ra ngoài, đừng ảnh hưởng việc buôn bán của chúng tôi."

Diệp Thần đột nhiên cười, anh không thèm để ý Lý Manh trực tiếp đi xem giá áo, tùy tiện cầm lên một kiện.

"Anh, anh làm gì? Đừng chạm vào quần áo, anh thường nổi đâu?" Lý Manh nổi giận đùng đùng nói.

Diệp Thần lại không để ý tới, nhìn thoáng qua giá bộ quần áo này 80 ngàn.

"Rẻ như vậy?" Diệp Thần nhíu mày.

"Rẻ sao?" Lý Manh cùng nhân viên khác đều ngây ngẩn cả người.

Tây phục 80 ngàn, đối với người bình thường đã tính là giá trên trời rồi, gia hỏa này vậy mà nói rẻ sao?

Diệp Thần nói với người bán hàng: "Quần áo 100 ngàn trở lên ở nơi này, dựa theo kích thước tôi, mỗi kiểu cho tôi đến một kiện, còn nữa gọi quản lý của các ngươi tới đây."

Trong nháy mắt, trong tiệm hoàn toàn tĩnh mịch!

Quần áo 100 ngàn trở lên mỗi kiểu lấy một kiện, đây cũng quá giàu đi.

Lý Manh cũng là ngây dại.

Có điều nàng rất nhanh liền lộ ra một tia cười lạnh: "Tài xê Didi như anh, có nhiều tiền mua quần áo như vậy, lừa quỷ sao? Muốn gặp quản lý chúng tôi? Anh xứng sao?"

Diệp Thần lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho một tên phục vụ viên.

"Anh trước tiên có thể quét thẻ, nhìn xem số dư còn lại có đủ hay không."

Lý Manh cũng tò mò đi theo tới trước ATM, mở hệ thống ra, nhìn thấy những con số bên trong, trong nháy mắt trợn tròn mắt.

Ông trời ơi, vậy mà hơn một trăm triệu!

Lý Manh hoàn toàn ngây dại.

Một bên nhân viên phục vụ cũng đều thấy choáng.

Hơn một trăm triệu, người trẻ tuổi này lại là đại lão 10 tỷ.

Diệp Thần thản nhiên nói: "Hiện tại ta có tư cách gặp quản lý các người chưa."

Lý Manh sắc mặt tái xanh, lúng túng đi đến trước mặt Diệp Thần khom mình hành lễ: "Vị tiên sinh này, vừa nãy tôi không biết ngài có tiền nhiều như vậy, xin ngài tha thứ."

Diệp Thần thản nhiên nói: "Tha thứ hay không tha thứ không phải việc của tôi, vậy phải xem bạn của ta tha thứ cho cô hay không."

Lâm San San?

Lý Manh nhìn Lâm San San sắc mặt càng thêm khó coi lên.

Lúc trước chính là bởi vì chính mình, mới khiến cho Lâm San San bị ép rời khỏi công ty, vừa nãy cô ta vừa nhục mạ Lâm San San, nàng làm sao lại tha thứ chính mình.

"Hừ, quản lý trung tâm mua sắm này là ta dì của tôi, tôi ngược lại muốn xem các người có thể làm gì được tôi!"

Lúc này, một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi hoảng hoảng khẩn trương chạy vào.

Nhìn thấy Diệp Thần, nữ sắc mặt người đột nhiên biến đổi.

Bọn họ vừa nãy mới mở cuộc hợp hội đồng quản trị, phố thương mại mới đổi ông chủ, quản lý bất động sản Trương Sơn vừa mới đem ảnh chụp ông chủ cho tất cả quản lý xem qua, không nghĩ tới ông chủ nhanh như vậy đã đi vào trong cửa hàng của mình.

Tôn Dung Dung tươi cười rạng rỡ: "Ông chủ Diệp, ngài đại giá quang lâm sao không thông báo một tiếng, tôi sẽ thật tốt tự mình nghênh đón ngài."

Diệp Thần cười lạnh một tiếng: "Tôi gánh không nổi, phục vụ trưởng của các người nói tôi không có tư cách gặp cô."

Tôn Dung Dung liền biến sắc, nhìn về phía Lý Manh.

Lý Manh rất nhanh đã hối hận, vừa nãy thấy được Lâm San San, vốn là muốn mượn cơ hội nhục nhã đối phương, thế nhưng không nghĩ tới đối phương vậy mà lại là bạn gái của đại lão.

Tôn Dung Dung đi trước mặt Lý Manh nâng tay lên.

"Ba!"

Lý Manh bụm mặt ngây dại.

Tôn Dung Dung là dì cô ta, trực tiếp điều nàng tới nơi này làm phục vụ trưởng, bởi vì đắc tội với người trẻ tuổi này, dì vậy mà tát mình.

"Lý Manh cô biết ngài ấy là ai không? Ngài ấy là ông chủ của phố thương mại Ma Đô đó, tôi đã sớm nói với cô rồi, đối đãi với khách hàng vô luận người nào đều phải lấy lễ mà đối đãi, vậy mà cô đem lời của tôi như gió thoảng bên tai sao?"

"Dì... con?"

"Đừng gọi tôi là Dì, từ hôm nay trở đi, cô bị khai trừ."

"Dì con sai rồi, con không muốn vứt bỏ công việc này đâu."

Làm phục vụ trưởng của cửa hàng Versace, tiền lương một năm mấy trăm ngàn, công việc tốt như vậy, cô ta làm sao bỏ được.

Lý Manh nhìn về phía Lâm San San.

"San San, cô giúp tôi van cầu bạn trai cô đi, tha thứ cho tôi đi, tôi sai rồi!"

Lâm San San khinh bỉ nhìn thoáng qua Lý Manh: "Lúc trước ép tôi rời khỏi công ty, cô có biết tâm tình tôi là gì không? Loại cảm giác này cô cũng cần phải thể nghiệm một chút rồi."

Tôn Dung Dung cung kính nói ra: "Diệp tiên sinh, ngài là oong chủ phố thương mại Ma Đô, tất cả quần áo ở đây, chúng tôi đều tặng miễn phí cho ngài, ngài lưu ghi địa chỉ, hôm nào tôi kêu người trực tiếp đưa đến cho ngài."

Diệp Thần nhẹ gật đầu: "Cám ơn."

Bên trong ánh mắt mọi người đều khϊếp sợ, Diệp Thần mang theo Lâm San San rời khỏi Versace.

Nhân viên phục vụ cùng Tôn Dung Dung đứng thành một hàng cung kính tiễn hai người ra cửa hàng.

Lâm San San đỏ mặt nói ra: "Diệp Thần, cám ơn anh."

"Cám ơn anh chỉ ngoài miệng nói thôi sao?" Diệp Thần trêu chọc nói.

"Chụt!"

Lâm San San nhẹ nhàng hôn trên mặt Diệp Thần một cái.

Cảm thụ trên mặt ẩm ướt, Diệp Thần cười nhạt một tiếng: "Là khen thưởng sao, hôm nay anh mang em đi mua sắm thật tốt mới được."

Diệp Thần cùng Lâm San San đi dạo hết một buổi chiều, điện thoại di động đổi thành 11 Pro mới nhất, mua một cái đồng hồ Patek 10 triệu, toàn thân đều là đồ cao thấp, Diệp Thần rực rỡ hẳn lên.

Đối với tấm gương chiếu chiếu, lúc này mới có cảm giác thổ hào.

Lâm San San trên thân cũng là một thân hàng hiệu

Túi sách Gucci, váy Chanel. . .

"Diệp Thần, anh tốn nhiều tiền cho em như vậy."

"Ha ha, không sao, đây phần thưởng cho em bồi anh dạo phố." Diệp Thần cười nói.

Khuôn mặt Lâm San San đỏ lên, tâm lý vô cùng vui vẻ.

Diệp Thần mua nhiều đồ cho nàng như thế, có phải ngầm thừa nhận mình là bạn gái của anh ấy rồi không?