Chương 18: Tiệc từ thiện

Việc mua sắm kết thúc, Diệp Thần và Lâm San San trở lại bãi đỗ xe, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi và Trần Lỵ đang lau xe cho mình.

Diệp Thần sửng sốt một chút: "Các người đang làm gì vậy?"

Nhìn thấy Diệp Thần, Tôn Hào vội vàng lôi kéo Trần Lỵ đi tới.

"Diệp tiên sinh thật xin lỗi, bạn gái của tôi có mắt không tròng, mạo phạm ngài, ngài đạp xe rất tốt, nếu như ngài vẫn chưa hết giận, thì đánh điếm thúi này một trận cũng không sao." Tôn Hào tâm thần bất định nói ra.

Trần Lỵ sắc mặt vô cùng khó coi.

Vừa nãy Tôn Hào tới, cô ta còn muốn cáo trạng với Tôn Hào, không nghĩ tới đối phương trực tiếp cho cô ta hai cái bạt tay.

Hiện tại cô ta mới hiểu, tiền tài và lợi ích trước mặt, bản thân căn bản chẳng là gì.

Đối với loại tiểu nhân vật này, Diệp Thần căn bản không thèm để ý.

Diệp Thần khoát tay áo: "Được rồi, nhớ kỹ về sau làm người không nên quá phách lối."

Nói xong, Diệp Thần và Lâm San San lên xe rồi rời đi.

"Hào ca, Ferrari của em làm sao bây giờ?" Trần Lỵ vẻ mặt đưa đám nói.

"Ba!" Tôn Hào lại cho Trần Lỵ một bạt tay.

"Ferrari sao? Cút, tiện nhân này, tao xém chút bị mày hại chết."

"Thế nào, hôm nay chơi có vui không?" Diệp Thần cười hỏi.

"Ừm, Diệp Thần cám ơn anh." Lâm San San cảm kích nói ra.

Chuyện này đối với Lâm San San như cây gai trong mắt, nhưng Diệp Thần lại giúp nàng đem cây đó rút ra.

Lâm San San sau khi xuống xe, trực tiếp cho Diệp Thần 5 sao và bình luận tốt.

【 đinh, chúc mừng kí chủ nhận được đánh giá 5 sao và bình luận tốt, (2/5), khen thưởng kỹ năng đàn piano cấp đại sư 】

Kỹ năng đàn piano cấp đại sư, lại là một cái kỹ năng?

Lúc này, Diệp Thần lại nhận đơn đặt xe của khách, sau đó điện thoại di động reo lên.

"Soái ca, nhớ tôi không?" Trong điện thoại truyền đến một âm thanh trêu tức.

"Dương Mễ Mễ?" Diệp Thần lập tức nghe được thanh âm của đối phương.

"Ha ha, coi như có lương tâm, tôi lại muốn đi xe của anh." Dương Mễ Mễ nói.

"Đại tỷ, ngôi sao người ta đều đi xe Minivan, sao cô lại đem xe của ta thành Minivan rôi."

"Đúng vậy, Pagani Minivan, vậy mới có nhiều mặt mũi." Dương Mễ Mễ trêu chọc nói.

Diệp Thần đem xe ngừng trước cửa, Dương Mễ Mễ lên xe.

"Trung tâm nghệ thuật Ma Đô? Cô cũng diễn xuất sao?"

"Ừm, có một buổi biểu diễn từ thiện, tôi khách quý." Dương Mễ Mễ cười nói.

"Hiện tại cô rất nổi tiếng a." Diệp Thần trêu chọc nói.

"Nhờ có anh, hiện tại tôi đã vô địch ca khúc vàng bảng, bài hát kia của cô ta bị vùi dập giữa chợ, tôi rất hả giận."

Dương Mễ Mễ một mặt vui vẻ.

Bài hát solo kia của Lý Phỉ Phỉ đáng lẽ là của nàng nhưng bị cô ta cướp mất, công ty tùy tiện ném cho Dương Mễ Mễ một bài bỏ đi coi như an ủi.

May mà có Diệp Thần trợ giúp nàng viết một bài hát này mới khiến nàng tuyệt địa phản kích.

Bởi vì bài hát này rất nổi, công ty một lần nữa hướng về Dương Mễ Mễ.

Ca khúc của Dương Mễ Mễ vô địch bảng ca khúc vàng, Lý Phỉ Phỉ xanh mặt.

Diệp Thần đem xe dừng tại trung tâm nghệ thuật Ma Đô.

Dương Mễ Mễ cười nói: "Không bằng cùng đi với tôi đi, tôi mời anh xem diễn xuất, có không ít ngôi sao lớn đấy."

"Được!"

Diệp Thần nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, đem xe dừng tại bãi đỗ xe, cùng Dương Mễ Mễ tiến vào trung tâm nghệ thuật.

Dương Mễ Mễ và Diệp Thần đi tới phòng hóa trang, một nữ nhân trẻ tuổi nhìn thấy Dương Mễ Mễ sắc mặt hơi trầm xuống.

"Ui, Mễ Mễ tỷ, không nghĩ tới công ty cũng mời chị tới tham gia diễn xuất."

"Đúng vậy, tuy nhiên tuổi tác tôi lớn hơn cô, có thực lực hơn cô, cho nên có thể nổi tiếng hơn mấy năm nữa." Dương Mễ Mễ cười nói.

Sắc mặt Lý Phỉ Phỉ có chút âm trầm.

"Vất vả lắm mới đem được Dương Mễ Mễ giẫm dưới chân, không nghĩ tới ca khúc của Dương Mễ Mễ vậy mà lại nổi như vậy."

Ánh mắt Lý Phỉ Phỉ đột nhiên chú ý tới Diệp Thần mặc đồng phục Didi sau lưng Dương Mễ Mễ.

"Mễ Mễ , nam này không phải là bạn trai chứ, tài xế Didi, cô càng ngày càng có phẩm vị."

"Ai cần cô lo!" Dương Mễ Mễ mặc kệ cô ta ngồi ở một bên trang điểm.

Lúc thời điểm này, một người trẻ tuổi đẹp trai đi đến.

Lý Phỉ Phỉ nhìn thấy người trẻ tuổi kia, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười kích động: "Trần công tử, anh cũng tới tham gia dạ tiệc từ thiện sao?"

Trần Đào không để ý Lý Phỉ Phỉ tý nào, mà đi thẳng tới trước mặt Dương Mễ Mễ: "Mễ Mễ, bài này 《 dũng khí 》của em thật quá êm tai, anh đã đem nó là thành chuông điện thoại di động rồi."

Nhìn thấy Trần Đào và Dương Mễ Mễ thân mật như vậy, trong mắt Lý Phỉ Phỉ lóe lên một tia oán độc.

"Dương Mễ Mễ, ngươi chờ đó, một lát tôi sẽ khiến cho cô mất mặt xấu hổ."

Trần Đào và Dương Mễ Mễ hàn huyên vài câu, sau đó mới rời khỏi, từ đầu đến cuối thậm chí không liếc Lý Phỉ Phỉ một cái nào.

Buổi biểu diễn từ thiện lần ngôi sao lớn đến không ít, cũng không ít người trong giới thượng lưu.

Chủ đề diễn xuất là quyên góp tiền cho trường tiểu học vùng núi.

Biểu diễn lần này sẽ phát trực tiếp trên kênh âm nhạc Hoa quốc.

Trước lúc bắt đầu diễn, Dương Mễ Mễ chăm chú xem lại lời bài hát.

Bài hát này gọi là 《 yêu lan truyền 》.

Diệp Thần nhìn lướt qua lời bài hát, thấy vô cùng bình thường.

Còn khoảng hơn 10 phút Dương Mễ Mễ sẽ biểu diễn.

Đúng lúc này, đột nhiên một nhân viên công tác chạy tới.

"Mễ Mễ tiểu thư, cô có thể hay đổi ca khúc không."

"Cái gì? Vì sao lại đổi ca khúc?" Dương Mễ Mễ sửng sốt một chút.

"Thật xin lỗi, bởi vì trục trặc kỹ thuật, phối nhạc của bài hát của cô không cẩn thận đã bị mất."

"Cái gì?" Dương Mễ Mễ nhất thời ngây ngẩn cả người.

Loại này chương trình chuyên nghiệp này làm sao lại xuất hiện sai lầm lớn như vậy?

"Có thể hay làm lại không link nhạc không?" Dương Mễ Mễ nói.

"Đây là bản gốc của ca khúc, chỉ có cái này một cái duy nhất, hiện tại chúng tôi lại liên lạc với tác giả không được." Công tác nhân viên nói.

Một bên khóe miệng Lý Phỉ Phỉ lộ ra một tia cười lạnh.

"Như vậy đi, chúng ta có chuẩn bị một ca khúc, gọi là 《 phụng hiến 》, cô hát bài này đi."

"Thế nhưng là thời gian ngắn như vậy tôi làm sao có thể hát một bài hát xa lạ?" Dương Mễ Mễ nổi giận.

Nhân viên công tác khó khăn nói: "Nếu như không được, vậy chỉ có thể để ca sĩ khác ra sân."

"Các người. . ." Dương Mễ Mễ nổi giận hơn.

"Mễ Mễ, đừng có gấp, để tôi nghĩ biện pháp." Diệp Thần vỗ vỗ bả vai Dương Mễ Mễ an ủi.

"Nguyên nhân là do công tác của các người, đem nàng phần biểu diễn của cô ấy kéo về sau đi, để cô ấy làm quen với khúc mới một chút." Diệp Thần nói ra.

Nhân viên ông tác nhẹ gật đầu: "Được, có thể cho cô thời gian nửa giờ."

Lý Phỉ Phỉ ở một bên vẻ mặt đắc ý.

Kỳ thật, đây hết thảy đều là cô ta làm.

Lý Phỉ Phỉ bởi vì đố kỵ Dương Mễ Mễ, cho nên mua chuộc nhân viên công tác xóa bỏ phối nhạc chính là vì muốn Dương Mễ Mễ xấu mặt.

Diệp Thần lôi kéo Dương Mễ Mễ tìm một gian phòng không có người nói ra: "Tôi dạy cho cô một ca khúc, cô hát theo tôi, thời điểm biểu diễn xuất, tôi giúp cô đệm nhạc."

"Đây là tâm kêu gọi, đây là yêu phụng hiến, đây là nhân gian vui sướиɠ, đây là sinh mệnh cội nguồn!"

Bài hát này tiết tấu rõ ràng, cực kì dễ học, mà lời bài hát cũng vô cùng có cảm nhiễm lực.

Dương Mễ Mễ vô cùng thông minh, hát mấy lần liền học được.

"Diệp Thần, bài hát này là anh viết sao? Quá tuyệt vời."

Dương Mễ Mễ nhịn không được tán thán nói.

Hiện tại, nàng phát hiện càng ngày càng không hiểu Diệp Thần.

Đẹp trai, nhiều tiền, mà lại có tài như vậy, thế nhưng là hết lần này tới lần khác lại ưa thích chạy Didi!

"Cô đi chuẩn bị đi." Diệp Thần cười nói.

"Ừm." Dương Mễ Mễ hít sâu một hơi, đi về hướng hậu đài chuẩn bị lên sân khấu.

Diệp Thần vừa muốn rời khỏi, đột nhiên bị một người trẻ tuổi chặn đường đi của anh lại.

"Chờ một chút , có thể nói chuyện một chút không?" Người trẻ tuổi lạnh lùng nói.