Chương 16 Anh ta là ông chủ của tôi.

Lâm San San ở một bên nói ra: "Diệp Thần, anh cũng nghe bài hát này sao? Quá êm tai."

"Thật sao? Cô cũng ưa thích sao?"

"Đương nhiên, bài hát này hay như mà, vừa mới lên bảng thì đã tiến vào vị trí thứ 10 rồi, hiện tại đã xếp hạng thứ 3, đoán chừng không bao lâu, thì có thể trở thành top 1 ca khúc vàng."

"Làm quyết định này, người khác nói thế nào tôi không để ý tới "

. . .

Lâm San San hát theo tiết tấu âm nhạc.

"Tác giả của bài hát này thật tài giỏi, kiếm như nước chảy nghe tên như vậy tác giả nhất định rất đẹp trai!"

Diệp Thần ở một bên cười cười, nàng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, tác giả anh tuấn đó hiên tại đang ngồi bên cạnh mình.

Chuông điện thoại di động vang lên, Diệp Thần thông qua tai nghe Bluetooth nghe.

"Diệp Thần, thật rất cảm ơn anh, bài hát này rất nổi."

Diệp Thần cười nhạt một tiếng: "Chúc mừng, tôi đã từng nói qua, chỉ cần cô hát không có vấn đề, sẽ có thể tiến vào bảng ca khúc vàng rất nhẹ nhàng."

"Ừm, hôm nào mời anh ăn cơm a, tôi còn phải tiếp nhận phỏng vấn đài truyền hình."

Điện thoại cúp máy, một bên Lâm San San giật mình nhìn Diệp Thần.

"Anh quen biết Dương Mễ Mễ?"

Diệp Thần nhẹ gật đầu: "Ừm, xem như quen biết."

"Có thể cho ta chụp tấm ảnh vớ cô ấy và ký tên nữa , tôi là fan của cô ấy đấy."

Diệp Thần im lặng nhẹ gật đầu: "Được, nếu có cơ hội."

Sau mười phút, Diệp Thần lái xe đi tới bãi đỗ xe phố thương mại.

Phố thương mại quá đông, bãi đỗ xe đã không còn chỗ đậu.

Diệp Thần nhìn lướt qua, nhìn đến cách đó không xa còn một chỗ đỗ, Diệp Thần trực tiếp lái xe tới.

Hai người vừa mới xuống xe, một chiếc xe Ferrari màu đỏ lái tới.

Một mỹ nữ mặc váy ngắn màu đỏ dừng xe lại, quát Diệp Thần: "Uy, mắt anh mù à, chỗ đỗ đó là của anh đỗ sao?"

Diệp Thần nhíu mày, nhìn mỹ nữ lái Ferrari.

Đối phương chừng hai mươi, một thân hàng hiệu, ăn mặc trang điểm lộng lẫy.

"Khi tôi tới chỗ đậu đã trống không, vì sao không thể đỗ?" Diệp Thần lạnh lùng nói.

"Trống không là bởi vì đây là chỗ đậu dự phòng của tôi, chỗ đậu không người nào dám đỗ." Nữ tử phách lối nói ra.

Lúc thời điểm này, mấy tên bảo vệ đi tới.

"Trần tiểu thư, thế nào?" Đội trưởng đội bảo vệ bối rối nói.

"Người này chiếm vị trí đỗ xe của ta, mấy người các anh làm ăn kiểu gì vậy? Liền một chỗ đỗ cũng giữ không tốt."

Đội trưởng đội bảo vệ đội nghe vậy trên mặt cũng mang theo vài phần không vui.

Dù sao bọn họ là bảo vệ toàn bộ bãi đỗ xe này, ai sẽ mà rảnh giữ vị trí xe của cô.

Mà lại, chỗ đỗ nọ kỳ thật chỗ đậu VIP chỗ, lài bị nàng chiếm lấy thời gian dài.

Cô ta chỉ Diệp Thần: "Nói cho anh biết, cho anh một phút đồng hồ lập tức đem xe của anh lăn ra ngoài."

Nếu như đối phương nói chuyện đàng quàng, Diệp Thần có lẽ sẽ nhường chỗ đậu, nhìn thấy đối phương không nói lý lẽ như vậy, Diệp Thần mi đầu cũng nhíu lại.

"Ta không lái đi đấy thì sao?" Diệp Thần lạnh lùng nói.

"Không lái đi?" Áo đỏ nữ cười lạnh một tiếng.

"Các anh có quản hay không?"

Mấy người bảo vệ nhìn về phía Diệp Thần.

Dù sao, Diệp Thần cũng là lái Pagani, không cần hỏi cũng biết là người có tiền, thần tiên đánh nhau, bọn họ bất quá cũng chỉ là một bảo vệ nhỏ, vô luận là đắc tội với người nào đều không tốt cho bọn họ.

Mấy người bảo vệ không nói lời nào, cô gái áo đỏ lạnh hừ một tiếng: "Được, nếu các anh mặc kệ, thì đừng trách tôi."

Nói xong cô ta móc điện thoại di động ra: "A Hào, em là Phượng Kiều đây, có người chiếm chỗ đỗ xe của em, chẳng những không rời đi, mà còn rất phách lối."

"Cái gì? Ai dám ở địa bàn của lão tử phách lối như vậy, em chờ ở đó anh sẽ gọi người đi qua đập xe của nó."

Điện thoại cúp máy, vẻ mặt cô ta đắc ý: "Xú tiểu tử, anh có gan thì đừng đi!"

Diệp Thần lạnh hừ một tiếng, hiện tại anh đã ông chủ của phố thương mại Ma Đô, ở địa bàn của mình chơi trò lưu manh, anh sợ sao?

Lâm San San lôi kéo Diệp Thần nói ra: "Diệp ca, em thấy vẫn là thôi đi, không phải chỉ là một chỗ đỗ thôi sao? Nhường cho cô ta đi."

Nghe được lời Lâm San San, cô ta càng khoa trương: "Anh nhìn bạn gái của anh đi hiểu chuyện hơn nhiều, bây giờ đi còn kịp, nếu như chờ người của tôi tới, xe của anh sẽ bị đập nát đấy."

Diệp Thần ngả ngớn cười một tiếng: "Được, tôi ngược lại trất muốn nhìn xem cô làm sao đập xe của tôi."

Lúc thời điểm này, bảy tám người áo đen xông vào, trong tay đều cầm cây gậy.

Cô ta nhìn thấy những người này hai mắt đều tỏa sáng: "Thuận Tử mấy người các anh đập cho tôi, đem xe của anh ta đập nát cho tôi"

Thuận Tử nghe vén tay áo lên: "Trần tiểu thư, đập chiếc nào?"

"Là chiếc Pagani kia." Cô ta cắn răng nói ra.

"Cái gì, Pagani?" Thuận Tử nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.

"Trần tiểu thư, xe này có thể là hơn 30 triệu đấy!" Thuận Tử kiêng kỵ nói ra.

"Hơn 30 triệu thì tính là gì? A Hào để cho các anh giúp ta xả giận, xảy ra sự tình gì thì Lục thiếu gia sẽ chịu trách nhiệm."

Thuận Tử cắn răng nhẹ gật đầu: "Được."

Nói rồi hắn ra lệnh cho mấy cái người áo đen còn lại: "Đập cho tao!"

Mấy cái người áo đen khí thế hung hăng muốn động thủ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một người trung niên bước nhanh tới.

"Dừng tay cho tôi!"

Nhìn thấy người trung niên kia, Thuận Tử cùng mấy cái người áo đen liền biến sắc.

"Giám đốcTrương ngài sao lại tới đây."

Trương Sơn sắc mặt âm trầm, bước nhanh tới.

"Các người muốn làm gì?"

Trần Lỵ phách lối nói ra: "Giám đốc Trương, người này chiếm vị trí đỗ xe của ta, còn không chịu rời đi, tôi gọi người tới cho anh ta một chút giáo huấn."

Nhìn thấy Diệp Thần, Trương Sơn sắc mặt hơi đổi một chút.

"Cô muốn đập xe của ông chủ chúng tôi sao?" Trương Sơn lạnh lùng nói.

"Ông chủ?" Trần Lỵ sửng sốt một chút.

Trương Sơn lạnh lùng nói: "Diệp tiên sinh là ông chủ đường phố Tài Chínhcủa chúng tôi, cô vậy mà gọi người đến đập xe của ngài ấy, lá gan không nhỏ a."

"A!" Trần Lỵ nhất thời đần độn.

Ông chủ đường phố Tài Chính?

Nghe được xưng hô thế này, thân thể Trần Lỵ khẽ run lên.

"Ông chủ, ngài thấy vấn đề này xử lý như thế nào?" Trương Sơn tâm thần bất định nói ra.

Diệp Thần thản nhiên nói: "Ta cùng bằng hữu đi dạo chơi trước, xử lý như thế nào ông xem mà làm thôi."

Nói xong, Diệp Thần lôi kéo Lâm San San rời đi.

Trần Lỵ vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, người kia lại là ông chủ đường phố Tài Chính, cô ta nhìn về phía Trương Sơn.

"Trương ca, nể mặt A Hào nhà chúng tôi. . . Vấn đề này không coi như xong đi."

"Không tính toán?" Trương Sơn lông mày nhíu lại, nhìn thoáng qua Diệp Thần cách đó không xa.

Ông ta hiểu được nếu như chuyện này xử lý không tốt, thì chức quản lý bất động sản không cần làm nữa.

"Đập cho ta! Đem xe của cô ta đập thành sắt vụn cho tôi." Trương Sơn ra lệnh cho bảo vệ.

Đội trưởng đội bảo an đã sớm nhìn Trần Lỵ không vừa mắt, nghe được lời Trương Sơn, lập tức dẫn người hành động.

"Phanh phanh phanh!"

"Xe của tôi? Tôi vừa mua Ferrari a."

Nhìn thấy xe mới của chính mình bị đập nát nhừ, Trần Lỵ đau lòng khóc lớn lên.

Diệp Thần nghe sau lưng đinh đinh đương đương tiếng đập xe thì khóe miệng vung lên.

Xem ra tên quản lý bất động sản coi như không tệ!

Bên cạnh, Lâm San San có chút choáng váng.

"Diệp Thần, vừa nãy người kia gọi anh là ông chủ đường phố Tài Chính?"

"Đúng vậy, cả con đường đều là của anh, hôm nay em liền hảo hảo bồi anh mua sắm đi!" Diệp Thần cười nói.

--------------------------------------------------------------

Tác giả:

Do chỉ một mình tui Edit nên ra hơi chậm, nên mong mọi người thông cảm nha.

Mong được sự ủng hộ của mn

Nếu có thể thì cho mình xin một lượt cmt, đánh giá và 1 lượt theo dõi nha.

Cảm ơn mn rất rất nhiều.

Chúc mn một buổi tối vui vẻ.