Chương 15: Hát quá kém

Nghe Diệp Thần nói, mấy kỹ sư âm nhạc trong nháy mắt tỉnh ngủ.

Diệp Thần nói ra: " cô hát quá dở, làm lãng phí thời gian của mọi người!"

Trong nháy mắt.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Quá dở?

Anh em, anh cũng quá thẳng thắn rồi.

Nụ cười trên mặt Dương Mễ Mễ biến mất.

Nàng vốn cho là Diệp Thần cũng sẽ giống như những người khác, khích lệ nàng vài câu.

Thế nhưng là Diệp Thần vậy mà nói nàng hát quá dở, còn nói nàng đang lãng phí thời gian của mọi người .

"Diệp Thần, anh có ý gì."

"Không có ý gì, cũng là để cô không tra tấn ý nghĩ của mọi người thôi."

"Cô không có chú ý sao? Cô nghĩ ca khúc này có thể nổi sao?"

Diệp Thần nói xong, liền đem một trang giấy A4 ném cho Dương Mễ Mễ.

"Đây là tôi vừa viết ca khúc cho cô, nếu như cô muốn nổi, dùng bài này đi."

Cái gì? Vừa nãy anh ta ở tại đây sáng tác bài hát?

Vừa nãy Diệp Thần dùng bút tô tô vẽ vẽ phía trên trên giấy A4, mấy kỹ sư âm nhạc đều thấy.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới Diệp Thần vậy mà viết ra một ca khúc.

Diệp Thần tiếp tục nói:

"Trước hết cô làm quen một chút với lời bài hát đã, một hồi hát cho tôi nghe, tôi chỉ đạo cô một chút!"

Tôm tép?

Nhìn thấy bộ đồng phục của Diệp Thần đang mặc, mọi người đều kinh ngạc.

Cậu không phải là tài xế Didi sao? Sao còn biết sáng tác bài hát? Còn chỉ đạo Mễ Mễ nữa.

Cậu có biết Mễ Mễ người ta là từ học viện Âm Nhạc mà ra hay không?

Với lại bài hát này, Diệp Thần chỉ dùng mười mấy phút thì viết xong.

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.

"Anh viết ca khúc này? !"

Dương Mễ Mễ cũng ngây ngẩn cả người.

Diệp Thần không phải là tài xế Didi sao? Vậy mà còn biết sáng tác bài hát?

"Những ca khúc lưu hành hiện tại, muốn để người trẻ tuổi có thể sinh ra cộng minh, ca khúc tình ca đã lỗi thời, cho nên ca khúc của cô muốn nổi, nhất định phải hát chạm đến nội tâm của mọi người, để bọn họ sinh ra cộng minh."

Bên trong phòng thu âm, phút chốc tĩnh mịch.

Một tài xế Didi vậy mà lại hiểu sâu về vấn đề lưu hành âm nhạc như vậy.

"Bài hát này chỉ cần cô biểu diễn mức độ không quá kém, mới có thể lọt vào top 3 ca khúc vàng"

Diệp Thần tiếp tục nói.

Top 3 ca khúc vàng?

Mấy nhân viên bên trong phòng thu âm tất cả đều choáng váng.

Trong mắt bọn họ Diệp Thần quả thực điên rồi.

Một tài xế Didi chỉ tùy tiện viết bài hát sao có thể lọt vào top 3 ca khúc vàng bảng, mơ giữa ban ngày à!

Dương Mễ Mễ cũng ngây dại.

Có thể tiến vào bảng danh sách này, chính là mục tiêu Dương Mễ Mễ, lọt vào top 3 ca khúc vàng nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Anh nói top 3 ca khúc vàng?"

Dương Mễ Mễ khó tin mà hỏi.

Nàng làm sao có thể tin được, một tài xế Didi chỉ tiện tay viết ra một ca khúc, sao có thể được vào top 3 ca khúc vàng bảng dạng nổ banh trời này .

"Nếu ca khúc không vấn đề gì, thì có thể khả năng sẽ vào top 1 ca khúc vàng."

"Đương nhiên, sẽ có điều kiện tiên quyết là cô hát không quá dở."

Dương Mễ Mễ khó tin nhìn ca khúc trên giấy A4, nàng liền bị bài hát này hấp dẫn.

Giờ phút này, mấy nhân viên bên trong phòng thu âm cũng ngạc nhiên!

Anh trai Didi tùy tiện viết một ca khúc, liền có thể vô địch ca bảng khúc vàng? Nói đùa cái gì.

Dương Mễ Mễ ngâm nga mấy câu hát.

Nghe thấy giai điệu, mấy người bên trong phòng thu âm đều ngây dại.

"Bài hát rất êm tai"

"Thậm chí, nghe bài hát này liền không buồn ngủ nữa."

Kỹ sư âm nhạc cũng phối nhạc vào.

Dương Mễ Mễ chờ đợi nỗi nữa liền đi vào phòng thu âm.

Cùng với tiếng âm nhạc vang lên, Dương Mễ Mễ cùng với tiết tấu hát lên.

Mấy nhân viên bên trong phòng thu âm nghe được tiếng ca hai mắt đều tỏa sáng.

Vô luận là là giai điệu hay lời bài hát này đều vô cùng tốt.

Dương Mễ Mễ trong lòng cũng vui mừng vô cùng.

Đây chính là cảm giác mà nàng muốn.

Hát xong, bên trong phòng thu âm lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

Mấy tên nhân viên ào ào vỗ tay.

"Mễ Mễ cô hát hay quá."

"Bài hát này viết quá tốt rồi."

Dương Mễ Mễ cũng là phi thường hưng phấn.

Nàng nhìn về phía Diệp Thần cảm kích nói: "Diệp Thần rất cảm ơn anh."

Diệp Thần lại nhíu mày: "Bài hát này bị cô hát thật dở."

Nụ cười trên mặt Dương Mễ Mễ trong nháy mắt biến mất không thấy nữa, thậm chí nàng có loại cảm giác tức giận.

"dở?"

Cái từ này đối Dương Mễ Mễ mà nói thì có chút hơi quá.

Dương Mễ Mễ hít sâu một hơi nói: "Được, anh nói tôi hát dở, too hát bài hát này rốt cuộc tột là dở ở đâu?"

Diệp Thần không nói gì, mà đi vào phòng thu âm: "Tôi hát, cô nghe cho thật tốt và tìm cảm giác."

Dương Mễ Mễ hít sâu một hơi, đeo ống nghe lên.

Rất nhanh, thanh âm Diệp Thần truyền vào trong tai nghe.

Tiếng ca của Diệp Thần vô cùng nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Trời ạ, Diệp Thần hát quá hay rồi.

Diệp Thần vừa nãy nhận được kỹ năng ca thần, cho nên khi anh hát lên hoàn toàn như là biểu đạt tất cả tình cảm trong bài hát này vậy.

Không chỉ có Dương Mễ Mễ, nhân viên cũng hoàn toàn sợ ngây người.

Người trẻ tuổi này thật sự là tài xế Didi sao? Anh ta hát cũng quá êm tai rồi.

Sau khi hát hết, Diệp Thần hỏi: "Cô tìm được cảm giác chưa?"

Lúc này Dương Mễ Mễ không còn có bất mãn nữa, ngược lại giống như là bị thầy chỉ dạy học trò vậy.

"Tôi thử lại."

Dương Mễ Mễ lại hát một lần nữa.

"Không đúng, cảm tình không đúng, tinh túy bài hát này là gì? Nó truyền đạt cho mọi người biết là bản thân mình không quan tâm đến ánh mắt thế tục, cô phải hát theo cảm nhận của trái tim."

Diệp Thần không ngừng uốn nắn Dương Mễ Mễ, giày vò cả một đêm, Diệp Thần mới hài lòng.

Dương Mễ Mễ cũng thở phào một cái.

Nàng nghe âm hưởng ưu mỹ bên trong truyền ra, khiến bản thân nàng bị sợ ngây người.

Trời ạ, đây thật sự là mình hát ca sao?

Diệp Thần lái xe đưa Dương Mễ Mễ về nhà thì đã hơn 4h sáng.

"Diệp Thần, cám ơn anh." Dương Mễ Mễ cảm kích nói ra.

"Không cần cám ơn, nhớ cho tôi 1 cái đánh giá 5 sao và bình luận tốt là được rồi."

"Không thành vấn đề."

【 đinh, chúc mừng kí chủ nhận được một đánh giá 5 sao và bình luận tốt (1/5) khen thưởng 10 tỷ tiền mặt! 】

Giải quyết xong mọi việc, Diệp Thần về đến nhà tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngày thứ hai, Diệp Thần bị chuông điện thoại đánh thức.

"Ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài là Diệp Thần tiên sinh phải không?"

"Là tôi, ngài là vị nào?"

"Tôi là quản lý khu bất động sản phố thương mại Ma Đô Trương Sơn, ông chủ nơi này có hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền cần chữ ký của ngài."

"Há, anh chờ một chút, một tiếng đồng hồ sau tôi sẽ đến phố thương mại Ma Đô."

Dù sao chỗ đó về sau sẽ là sản nghiệp của mình, nói thế nào thì cũng muốn đi dạo chơi.

Diệp Thần rửa mặt và ăn bữa sáng xong, thì điện thoại di động lại vang lên.

"Diệp Thần , tôi muốn đón xe." Người gọi điện thoại chính là Lâm San San.

"Há, được, tôi bây giờ đến liền."

Diệp Thần nhìn đồng hồ đưa quyết định trước hết nhận 1 đơn vậy.

Đối với Diệp Thần mà nói, mỗi một lần chạy Didi đều có thu hoạch!

Diệp Thần đem xe ngừng tại cửa Cẩm Tú Hoa Viên, tiểu la lỵ Lâm San San đi đến và ngồi vào trong xe Pagani.

"Ai, đây không phải là tiểu mỹ nữ tiểu khu số 1 của chúng ta đây sao?."

"Xe sang mỹ nữ phù hợp với nam nhân thành công, còn chúng tôi đáng thương chỉ có thể nhìn ."

Mấy tên bảo an cảm thán, Diệp Thần giẫm lên chân ga nói: "Chúng ta đi đâu?"

"Không biết, tôi kỳ thật chỉ muốn gặp anh thôi, đi đâu cũng được?" Lâm San San có chút thẹn thùng nói ra.

Diệp Thần: ". . ."

"Đã vậy thì, tôi mang cô đi dạo chơi phố thương mại Ma Đô đi." Diệp Thần cười nói.

Lúc này, bên trong Pagani truyền đến tiếng phát thanh viên âm nhạc.

"Bài thần khúc hôm nay《 dũng khí 》 trong bảng ca khúc vàng. . . !"