Chương 11: Tôi rất khiêm tốn

Edit: Xích Ma

Tác Giả: Kiếm Nhược Lưu Thủy

___________________________

Lý Tình bưng nước trà đi đến: "Tiểu Giai, Tống Minh rất ưu tú, còn trẻ như vậy liền lên làm quản lý."

"Dì à, kỳ thật là do con may mắn thôi." Tống Minh cười nói.

"May mắn cũng là do con chuẩn bị tốt, bằng không làm sao lại có người làm tài xế Didi, có người làm quản lý?" Lý Tình nói nhìn sơ qua Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn ra, mẹ Hà Giai thích Tống Minh vô cùng, vì vậy đối với anh vô cùng chén ghét.

Tống Minh nói ra: "Ha ha, dì à, xã hội đều có tầng lớp, con bất quá là làm lao động trí óc mà thôi, dù sao cũng phải có người đi làm việc đi, đều là vì xã hội phát triển mà cống hiến."

Hà Giai hừ lạnh một tiếng: "Anh ưu tú như vậy sao? Còn không phải dựa vào cha anh, mới được lên làm quản lý sao?"

Tống Minh cười cười xấu hổ nói: "Anh làm quản lý đều là nhờ cha hỗ trợ là hoàn toàn chính xác, bất quá cũng là bởi vì năng lực của Anh."

"Đúng rồi, A Minh nghe nói con mới mua nhà à."

"Ừm, con đã mua nhà ở Thanh Thần, vốn là muốn mua biệt thự kế bên nhà Dì, kết quả quá đắt. Ngôi biệt thự kia tới 100 triệu lận!" Tống Minh cười nói

"Thang Thần, đó không phải là nhà đến mấy chục triệu à, Tiểu Giai, mẹ cho tiêu chuẩn bạn trai con là kém nhất cũng phải lái BMW, nhà thì ở Thang Thần."

Tống Minh nghe vậy trong lòng mừng thầm, tiêu chuẩn này rõ ràng chính là chính mình.

"Mẹ, con chọn bạn trai không phải vì tiền mà là nhân phẩm." Hà Giai bất mãn nói.

"Con gái à con không hiểu rồi, tìm nam nhân phải tìm người đáng tin, đây là hạnh phúc cả đời của con đó, mẹ không muốn thấy con gái mình ngồi xe FAW mắc cỡ chết đi được."

Lý Tình hiển nhiên là đang nói Diệp Thần.

Tống Minh cười nói: "Không biết Diệp tiên sinh đang ở đâu?"

Diệp Thần cười cười: "Nhà ta ở không xa lắm, nhà cũng rất bình thường thôi."

"Há, có phải khu nhà phía nam kia hay không?." Lý Tình khinh thường nói ra.

"Chỗ đó hoàn cảnh chính xác là không tốt cho lắm, bất quá khu vực thành thị bây giờ giá phòng quá mắc, nhà con ở Thang Thần một mét vuông cũng phải 70+ - 80 ngàn, tiền lương của giai cấp bình thường căn bản mua không nổi!"

Tống Minh mặt ngoài than tiền nhà quá cao, thực tế là đang khoe khoang trước mặt Diệp Thần.

Đều Anh ta kỳ quái là khi nghe được chính mình nắm giữ biệt thự hơn 10 triệu thế nhưng sắc mặt Diệp Thần rất bình thản.

Leng keng!

Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.

Dì Lý đi mở cửa.

"Chào cô, làm phiền hỏi thăm một chút, chiếc xe phía ngoài kia là của nhà các người sao? Chiếc xe đó chiếm chỗ đậu của hàng xóm rồi, có thể lái xe sang chỗ khác không?"

Lý Tình nhìn sơ qua, mắt ngừng lại tai chiếc xe FAW, còn có một chiếc BMW X6.

BMW X6 là của Tống Minh, bảo vệ chắc hẳn là nói chiếc xe FAW kia rồi.

Thân phận Diệp Thần là tài xế Didi, chủ nhân chiếc xe FAW kia không cần hỏi cũng biết đó là của Diệp Thần.

Lý Tình đối Diệp Thần nói ra: "Chiếc xe FAW của cậu chiếm chỗ đậu của người ta kìa, cũng không biết bảo vệ làm việc như thế nào mà cho loại xe cũ nát cũng có thể lái vào biệt thự nữa."

Bảo vệ vội vàng nói: "Không phải chiếc xe FAW kia, mà là chiếc BMW X6 kia."

"A!" Tống Minh cũng ngây ngẩn cả người.

Bảo vệ nhìn về phía trong nhà, nhìn thấy Diệp Thần sửng sốt một chút vội vàng nói: "Diệp tiên sinh ngài ở đây sao, tôi không biết ngài ở đây, nếu đã được ngài đồng ý vậy liền không thành vấn đề."

Diệp Thần nhẹ gật đầu: "Không sao, chúng tôi là bạn bè, cứ để xe của anh ta dừng ở chỗ đậu xe của tôi đi."

"Được, Diệp tiên sinh ngài vất vả rồi." Bảo vệ nhẹ gật đầu, quay người rời đi.

Chỗ đậu? Chỗ đậu của Diệp Thần?

Hà Giai ngây ngẩn cả người.

Lý Tình ngây ngẩn cả người.

Tống Minh cũng ngây ngẩn cả người.

Làm sao có thể, chỗ đậu của Diệp Thần, cái biệt thự hơn 100 triệu sát vách kia chẳng lẽ cũng là của Diệp Thần?

Hà Giai nhịn không được hỏi: "Diệp Thần, biệt thự sát vách kia sẽ không là của cậu chứ!"

Lý Tình cũng là chăm chú nhìn Diệp Thần.

Bà không tin, một tài xế Didi sao lại có một tòa biệt thự giá trị hơn 100 triệu.

Tống Minh càng không tin hơn, bảo vệ nhất định là sai lầm, một tên tài xế Didi lái xe FAW thế nào lại là chủ nhân biệt thự hơn 100 triệu.

Diệp Thần cười cười: "Đúng vậy! Hai ngày trước vừa mới mua, rất tiện nghi chỉ có hơn 100 triệu thôi."

Gian phòng lặng ngắt như tờ.

Chỉ có hơn 100 triệu?

Ở biệt thự hơn 100 triệu, vậy mà nói ở nhà rất bình thường.

Quan trọng hơn chính là, gia hỏa này vậy mà nói mình là một tài xế Didi!

Điện thoại di động Tống Minh vang lên, là cha gọi tới.

"Tống Minh, hôm nay có một đại lão thu mua 20% cổ phần của tập đoàn Hậu Thiên, đối phương gọi Diệp Thần, con tranh thủ thời gian liên hệ với ngài ấy đi."

Sau đó, điện thoại di động Tống Minh được gửi tới một số điện thoại di động.

Diệp Thần?

Tống Minh nhìn thấy tên trên điện thoại có loại cảm giác không tốt lắm.

Không có khả năng, tuyệt đối không phải là anh ta.

Tống Minh cắn răng, điện đến số điện thoại đó.

Bên trong gian phòng điện thoại di động vang lên.

Sắc mặt Tống Minh trắng bệch, vậy mà thật sự là anh ta.

Diệp Thần nghe thấy điện thoại di động vang lên, nhận điện thoại nghe.

Tống Minh nhìn Diệp Thần triệt để ngạc nhiên.

Phải biết, hắn chỉ quản lý cỏn con của tập đoàn Hậu Thiên.

Phải biết tập đoàn Hậu Thiên nắm giữ hơn một trăm khách sạn trong nước, Diệp Thần nắm giữ 20% cổ phần tập đoàn.

Vừa nãy, hắn vậy mà ở trước mặt ông chủ khoe khoang!

Khó trách vừa nãy hắn lải nhải khoe khoang ở trước mặt Diệp Thần, Diệp Thần không nói một lời.

"Ngài là Diệp tổng của tập đoàn Hậu Thiên đúng không, tôi là quản lý công ty Tống Minh." Tống Minh xấu hổ cười cười giới thiệu nói.

Diệp tổng của tập đoàn Hậu Thiên?

Nghe được Tống Minh xưng hô thế này, Hà Giai và Lý Tình đều ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là Lý Tình, hoàn toàn bị Diệp Thần rung động.

Không nghĩ tới biệt thự bên cạnh vậy mà là Diệp Thần mua.

Mà người trẻ tuổi này lại Diệp tổng của tập đoàn Hậu Thiên tập đoàn.

Tập đoàn Hậu Thiên, là tập đoàn nổi danh cả nước bài danh về đồ ăn, Lý Tình làm sao lại không biết.

Bà vui mừng nhướng mày, vừa nãy còn trách con gái mình có mắt không tròng, hơn nữa còn nhìn Diệp Thần không vừa mắt, hiện tại đã phát hiện Diệp Thần rất đẹp trai.

Tống Minh đã biết thân phận của Diệp Thần, không còn có tâm tư ở chỗ này nữa.

Tống Minh cảm giác mình như là thằng hề.

Người ta nắm giữ tài sản hơn 2 tỷ lại còn khiêm tốn như vậy.

Đây chính là sự chênh lệch.

Tống Minh xấu hổ không thôi nên cáo từ rời đi.

Lý Tình đã không thèm để ý Tống Minh, một con rể nắm giữ tài sản hơn 2 tỷ, so với một tên quản lý công ty kia mạnh hơn rất nhiều.

Lý Tình vốn muốn Diệp Thần ở lại ăn cơm, Diệp Thần cười nói: "Tiểu Giai, Dì con còn phải chạy Didi nữa nên phải rời đi."

Một bên Tống Minh nghe vậy xém chút ngã xuống đất.

Em gái anh, nắm giữ tài sản hơn 2 tỷ, vậy mà còn chạy Didi?

Anh rõ ràng ở biệt thự còn là cổ đông lớn của tập đoàn Hậu Thiên, kết quả anh lại lái xeFAW đi làm tài xế Didi.

Người có tiền bây giờ đều thích chơi trò giả heo ăn thịt hổ sao?

Tình địch là đại lão, mình khổ quá mà!

Lý Tình và Hà Giai nhất quyết muốn đưa Diệp Thần đến cửa.

Lần này Diệp Thần, không có lái xe FAW, mà lái chiếc siêu xe Pagani kia.

Nhìn thấy chiếc xe sang trọng rời đi, Lý Tình hưng phấn hướng Hà Giai nói ra: "Tiểu Giai, con thật sự là quá tuyệt vời, ai, thật đáng tiếc, sớm biết vậy mẹ sẽ không mang theo Tống Minh về cùng, bằng không con có phải hay không đã đem Diệp Thần cầm xuống rồi?"

Hà Giai khuôn mặt đỏ lên: "Mẹ, mẹ nói cái gì đó!"

Diệp Thần lái xe, nhận được tin nhắn của Hà Giai.

[💬 Buổi tối ngày mai tám giờ, khách sạn Hậu Thiên, họp lớp đấy! Cậu nhất định phải tới đó!]

Diệp Thần trả lời: [💬 Được, nhất định đến!]

Khách sạn Hậu Thiên, không phải mình vừa mới thu mua cổ phần khách sạn này sao?